Em gặp anh trong chiều mưa ấy, không thể nào quên, em đã thích anh ngay từ giây phút đó. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, chỉ là ánh mắt của một thanh niên đeo đàn trên vai đang vội vã tìm chỗ trú mưa mà làm em rạo rực. Lần đầu đấy anh ạ, anh là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng trong suy nghĩ của em suốt ba năm qua. Em mơ mộng, em đã hy vọng, đã tự xây trong tim mình một tương lai hạnh phúc.
Nhưng rồi tất cả biến mất, mọi thứ sụp đổ chỉ trong một cơn mưa. Đó là mùa mưa lạnh giá nhất trong cuộc đời em, anh biết không? Từng giọt mưa làm tay anh lạnh toát, làm màu đỏ độc ác ấy cứ lan rộng ra tới tận cuối con đường. Em đã chẳng thể làm gì. Tại sao anh lại làm thế với em? Sao bắt em nhìn thấy mắt anh khép lại, bắt em nắm lấy bàn tay anh - cứ buông dần ra? Mãi mãi mất anh là điều em chưa từng nghĩ đến. Vậy nghĩ sao, em vẫn phải cố sống với cả thế giới, có mọi thứ trừ anh?
Em đã yêu mưa, rất yêu. Mưa đem anh đến bên em. Em vẫn yêu mãi những chiều anh dẫn em đi tắm mưa, ướt nhẹp. Em vẫn yêu mãi những hôm mưa anh cầm ô đứng đợi em ở cổng trường. Yêu mãi những lúc anh chỉ cho em "show diễn nhạc rock" vào ngày mưa, âm thanh hay tuyệt của tiếng mưa, tiếng sấm với ánh đèn chớp giật. Em yêu mỗi lúc anh lau nước mắt cho em, yêu câu nói của anh: "Anh thích nhìn thấy nắng trên khuôn mặt em hơn". Những lúc ấy em vẫn muốn mưa mãi để anh mãi bên em, nhẹ nhàng và thương em như thế...
Nhưng rồi em sợ mưa, mưa mang anh đi. Em sợ, sợ mưa lại tiếp tục cướp đi những thứ quan trọng nhất với em. Em né tránh, em chẳng dám đối mặt với những cơn mưa nữa, chỉ cần thấy mây đen là em lao về nhà, tự nhốt mình trong phòng.
Em sợ, sợ mưa làm tạnh con tim em và em sợ mưa lại tuôn rơi, lăn trên má em vì giờ không còn anh ở bên em, lau đi những giọt mưa ấy. Em sợ phải nhìn từng chiếc ô nhấp nhô trên đường - những chiếc ô dành cho 2 người, em sợ sấm, sợ sét, sợ tiếng lá cây trong mưa, sợ cái ướt nhẹp khi trời mưa, em sợ tất cả những gì liên quan đến mưa.
Ngày mọi người tiễn anh đi, em đã không đến. Mọi người nói em là đồ máu lạnh. Vâng, đúng rồi, kể từ ngày mưa đó, máu em lạnh, tim em lạnh. Không có anh, sự ấm áp cũng rời bỏ em. Em đã ngồi yên, co mình dưới khung cửa sổ, em không muốn nhìn ra bên ngoài, trời đang mưa tầm tã để tiễn anh...
Mưa giờ đây đã là ranh giới cách anh và em. Anh đã thuộc về một thế giới khác, ở đó không có em. Và em cũng đang sống trong một thế giới mãi mãi không có anh.
Anh bảo em ngốc nghếch vì tin vào sự tích Ngưu Lang, Chức Nữ. Giờ em vẫn muốn tin, muốn hy vọng một lần, một lần thôi, điều kì diệu có thể xảy ra, anh là Ngưu Lang còn em là Chức Nữ. Ba năm rồi, em vẫn sống như thế, vẫn tránh né, tránh né mưa, tránh né những tình cảm từ nhiều chàng trai, tránh né sự thật, tránh né bản thân em. Trong tim em chỉ hiện hữu ba từ: "anh", "mưa" và "đớn đau" mà thôi. Và cũng 3 năm rồi nắng đã tắt trên khuôn mặt em, bình minh không còn trên đôi môi em. Với em, hạnh phúc, bình minh, được cười vui chỉ còn là quá khứ.
Hôm nay, em ngồi lâu ở quán cà phê ngày xưa em vẫn ngồi nhìn anh chơi đàn, giờ đã có người khác ngồi đó. Em một mình bên ly cà phê, mải miết cảm nhận từng giọt đắng. Nhưng rồi, ca khúc ấy lại vang lên. Đã lâu lắm từ khi anh đi, em không còn được nghe "Hà Nội mùa vắng những cơn mưa", bài hát cả anh và em cùng thích, bài hát anh đã chơi trong buổi hẹn đầu...
Ba năm nay, mỗi lần tới đây, bác chủ quán vẫn luôn dành cho em chỗ ngồi ở góc cuối căn phòng nơi em vẫn ngồi ngắm nhìn anh. Em đang khóc, nức nở khi nghe bác chủ quán nói: "Thằng Sơn mất rồi, bác biết cháu khó có thể chấp nhận sự thật này. Ba năm qua, bác không yêu cầu ai chơi bản nhạc này, bác sợ cháu sẽ lại nhớ, lại đau, lại dằn vặt. Nhưng hôm nay bác quyết định để khúc nhạc đó vang lên một lần nữa, thấy cháu đã khóc, bác tin là mình làm đúng. Sơn mãi hiện hữu trong tim cháu, nó luôn ở bên cháu...".
Em trở về, mưa đã tạnh, nắng đã dần hiện, nhẹ nhàng, nắng trên kia, nắng trong em...
Theo TGPN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét