Mấy hôm nay cả Quân và Liên đều lo sốt vó. Căn nhà nhỏ của hai vợ chồng vắng hẳn tiếng cười đùa, khiến thằng bé Khang cũng ngạc nhiên không ít.
Nhưng nó còn quá nhỏ để hiểu được gánh nặng cơm áo gạo tiền đang đè nặng xuống đôi vai của ba mẹ nó, và nguy cơ không có việc làm, không có chỗ ở đang chực chờ ngay trước hiên nhà, chính điều đó khiến ba mẹ nó tột cùng lo lắng.
Quân và Liên cưới nhau sau hơn bốn năm dài yêu thương và vượt qua rất nhiều thử thách, có lúc hai người tưởng không thể đến được với nhau được, bởi những điều khắt khe của hai bên gia đình.
Nhưng cuối cùng thì tình yêu mãnh liệt của họ cũng đã chiến thắng tất cả. Nhưng sau đám cưới, hai vợ chồng lại phải đối mặt với cuộc mưu sinh vất vả.
Hai năm nay Quân làm công nhân cho một hãng cơ khí ở Sài Gòn, còn Liên ở nhà phụ mẹ buôn bán sạp hàng tạp hóa ngoài chợ huyện.
Gia đình Liên và gia đình Quân có những mâu thuẫn nặng nề từ rất lâu, nhưng do Quân và Liên quá quyết tâm họ đành phải nhân nhượng đứng ra tổ chức lễ cưới, chứ thật sự không bên nào hài lòng về gia đình của dâu hoặc rễ mình.
Trước tình hình căng thẳng đó, Quân quyết định đưa vợ lên Sài Gòn tìm việc làm và chung sống bên nhau.
Ở đất Sài Gòn muốn làm giàu thì khó chứ chỉ muốn có công ăn việc làm kiếm sống qua ngày thì tương đối dễ dàng.
Quân xin cho Liên vào làm ở một công ty may mặc, hai vợ chồng mướn một căn phòng nhỏ gần đó và sống rất hạnh phúc bên nhau.
Hơn một năm sau, Liên sinh bé Khang và phải nghỉ làm để ở nhà chăm sóc con. Gánh nặng gia đình từ đó một mình Quân phải hứng lấy. Nhưng nhờ Liên biết kim chỉ tiện tặn nên cuộc sống của họ cũng không đến nỗi nào.
Mấy tháng gần đây các công ty rục rịch giảm bớt nhân công do tình hình khủng hoảng kinh tế đang diễn ra trên thế giới nhưng Quân chẳng mấy quan tâm vì nghĩ đó là những công ty có vốn đầu tư nước ngoài, còn chỗ Quân làm là của Việt Nam, có gì mà lo!
Ấy vậy mà tuần rồi Quân được lệnh tạm nghỉ việc trong hai tháng, hưởng năm mươi phần trăm lương! Cả Quân và Liên đều chao đảo trước tin này.
Hơn tuần nay quân chạy đôn chạy đáo tìm việc mới. Công việc thì cũng có, nhưng không tìm được công việc nào mà đồng lương khả dĩ có thể trang trải cho cuộc sống của ba người!
Những ngày gần đây bữa cơm của gia đình nhỏ chỉ toàn là rau dưa, có một tí cá thịt là phần dành cho thằng bé. Nhìn vợ gầy sút đi Quân thương lắm, anh tự hứa với lòng bằng mọi cách sẽ lo cho vợ con được đầy đủ dù bản thân mình có phải cực khổ vất vả nhiều hơn nữa cũng cam.
Nghe nói trên các trang quảng cáo của mấy tờ nhật báo thường đăng tải rất nhiều thông tin tuyển lao động, Quân vì tiết kiệm nên không mua báo mà chờ cho ông chủ nhà xem xong rồi mượn về nghiên cứu.
Sáng nay cũng vậy, trong lúc Liên đang cho con ăn thì Quân ngồi khom người dưới sàn nhà dò từng hàng chữ li ti trên trang quảng cáo. Bất chợt anh reo lên:
- Liên ơi! Chỗ này người ta tuyển người… anh thấy gia đình mình phù hợp quá nè em!
- Ủa, tuyển làm gì mà lại phù hợp cả gia đình vậy anh?
Liên ngạc nhiên hỏi chồng.
Quân cầm tờ báo lên đọc cho Liên nghe:
- Cần tuyển người trông coi nhà. Yêu cầu: Có đủ vợ chồng, con cái. Lương cao, ăn ở tại chỗ. Chi tiết xin vui lòng liên hệ…
Liên đi tới gần chồng tò mò:
- Ngộ quá há anh, trông coi nhà gì mà phải đủ vợ chồng con cái? Có khi nào họ đăng chơi vậy thôi không?
Quân cười:
- Bộ em tưởng đăng một mẩu tin như vầy rẻ lắm sao mà đăng chơi? Mắc lắm đó em! Thôi, để anh thay đồ đi ngay tới đó liên hệ với họ xem cụ thể ra làm sao rồi mình tính, để chậm chân có người khác xí phần thì uổng lắm.
Liên nhìn chồng cười:
- Dạ, anh đi đi… Nhưng sao em cứ thấy kỳ kỳ…
Quân đứng lên, bẹo má thằng con một cái rồi nói:
- Kệ, tới đó rồi sẽ biết.
Quân vội vã thay áo quần rồi dắt chiếc xe đạp cà tàng đi nhanh ra cửa. Liên đứng nhìn theo chồng, trong mắt cô không hề có tia hy vọng nào dù chỉ là le lói.
Gần một tuần nay, quân đã liên hệ với nhiều chỗ rồi mà vẫn chưa xin việc làm phù hợp, lần này, với mẩu quảng cáo lạ lùng như vậy càng khó có kết quả hơn.
Liên lặng lẽ quay trở vào đút cơm cho con. Thằng bé mới biết đi lẫm chẫm là nguồn hạnh phúc lớn nhất của vợ chồng cô, chỉ mong nuôi nó ăn học đàng hoàng là đã thỏa ước mơ rồi!
***
Quân hoàn toàn không ngờ, mình vừa đọc xong tờ báo là đi ngay, vậy mà trước cửa phòng phỏng vấn tuyển người lại có rất nhiều người đang ngồi chờ tới lượt. Ai nấy đều có vẻ căng thẳng ghê lắm.
Nhìn qua một lượt, Quân hiểu những người này chắc cũng cùng hoàn cảnh với mình, miếng cơm manh áo, chỗ ở của vợ con tùy thuộc vào họ, họ đến đây với trọng trách nặng nề mang trên vai.
Nhìn thấy nhiều người như vậy, thật sự Quân không còn mấy hy vọng, nhưng đã đến đây rồi không lẽ lại quay về? Thôi thì cũng ngồi lại xem sao! Quân tự nhủ lòng và ngồi vào hàng chờ đợi.
Mỗi lần cánh cửa phòng mở ra, là một lần tim Quân thót lại vì hồi hộp. Anh phải cố dán mắt vào những tờ giấy quảng cáo đủ loại dán trên tường để đầu óc bớt căng thẳng.
- Tới lượt anh rồi kìa, mau lên!
Người thanh niên ngồi phía sau hích nhẹ vào vai làm Quân giật bắn người. Anh vội vã đứng lên đi vào trong.
Ngồi sau chiếc bàn đặt giữa phòng là một người đàn ông khoảng chừng sáu mươi tuổi, vẻ mặt tương đối dễ chịu.
Ông ta chỉ tay vào chiếc ghế đối diện:
- Mời anh ngồi!
Quân gật đầu chào rồi khẽ khàng ngồi xuống.
Người đàn ông nói tiếp:
- Anh vui lòng cho biết về hoàn cảnh gia đinh hiện tại của anh?
- Dạ, tôi một vợ và một con nhỏ, hiện đang ở nhà thuê. Vợ tôi ở nhà chăm con, công ty tôi làm vừa mới tạm đóng cửa.
Quân nói một hơi không cần suy nghĩ.
Người đàn ông hơi mỉm cười, gật gù kéo trễ cặp kín xuống nhìn Quân rồi hỏi thêm:
- Anh có theo đạo nào không?
- Dạ không!
Quân thành thật đáp.
- Anh hoặc vợ anh, có ai tin ma quỷ, có ai sợ ma không?
Quân rất ngạc nhiên vì câu hỏi kỳ lạ của người phỏng vấn nhưng vẫn trả lời thật thà:
- Vợ chồng tôi đều là người nhà quê, từ nhỏ đã quen với cảnh đìu hiu quạnh vắng, quen với những đêm đi soi cá, bắt ếch ven nghĩa địa, chúng tôi chưa biết sợ ma bao giờ. Nhưng… nhưng sao ông lại hỏi những điều này?
Người đàn ông bật cười:
- À… thì tại vì… ngôi nhà mà chúng tôi cần thuê người coi sóc nằm ở một nơi rất vắng vẻ, nếu là người nhát gan sẽ không dám ở đó đâu!
- À, ra vậy!
Quân gật đầu cười.
- Có lẽ anh đã đáp ứng được những yêu cầu của chúng tôi rồi đó!
Người đàn ông nhìn Quân cười cười.
Quân đứng bật dậy lắp bắp hỏi:
- Ông… ông nói sao? Tôi… tôi đã… đã…
Thấy Quân quá xúc động, người đàn ông cười vẻ thông cảm:
- Đúng rồi! Anh đã được tuyển dụng!
Quân bấu chặt tay vào cạnh bàn, thân người chồm hẳn về phía trước, hỏi gặng lại lần nữa:
- Ông đã nhận tôi vào làm?
- Đúng vậy! Anh đã sẵn sàng nhận việc chưa?
Người đàn ông đáp.
Quân như người vừa mới được chắp thêm đôi cánh để bay lên, anh hồ hởi nói:
- Dạ, sẵn sàng, rất sẵn sàng rồi ạ!
Người đàn ông chỉ tay vào ghế:
- Anh bình tĩnh ngồi xuống đi, tôi cần trao đổi với nah thêm một vài vấn đề về công việc.
Quân sực nhớ ra, anh ngồi trờ lại và hỏi:
- Dạ, xin ông cho tôi biết tôi sẽ phải làm gì ạ?
Người đàn ông gỡ cặp kính xuống cầm tay và nói:
- Anh cũng không phải làm gì đâu! Trước tiên anh phải đưa vợ con lên sống tại ngôi nhà đó! Ở đó, chúng tôi đã trang bị đầy đủ những tiện nghi cần có của một gia đình, anh không phải lo sắm sửa gì hết, không phải mất tiền cho việc ăn uống, đi lại hay điện nước gì hết. Ngoài ra, ở đó cũng có một người giúp việc mà vợ chồng anh được toàn quyền sai bảo. Chúng tôi sẽ ký hợp đồng với anh trong mười hai tháng, mức lương mỗi tháng là hai trịêu đồng. Sau mười hai tháng, khi hợp đồng kết thúc, vợ chồng anh sẽ được nhận thêm một khoản tiền thưởng tương đương với năm chỉ vàng và chiếc xe gắn máy mà anh sử dụng trong mười tháng sẽ là của anh!
Quân ngồi há hốc, anh không thể nào tin được những câu mình mới vừa nghe là sự thật. Bất chợt anh cười xòa:
- Ông thật vui tính! Nhưng thật sự lúc này tôi không có tâm trạng để nghe chuyện tiếu lâm. Vợ con tôi đang đứng bên bờ của sự đói khổ, tôi rất cần việc làm, xin ông đừng trêu đùa tôi như vậy!
Người đàn ông nghiêm giọng:
- Những gì tôi vừa nói với anh hoàn toàn là sự thật chứ không phải chuyện giỡn chơi. Đây, anh xem văn bản hợp đồnng đã ghi rõ!
Vừa nói, người đàn ông vừa lấy đưa cho Quân mấy tờ giấy A4 đã được đanh máy chi chít trên đó.
Quân khẽ liếc nhìn người đàn ông một cách đầy nghi ngờ rồi đưa mắt liếc qua tờ giấy. Quả thật, những gì ông ta nói khi nãy đã ghi rõ trong đây.
Quân ấp úng:
- Nhưng… thưa ông… tôi không thấy nhiệm vụ tôi phải làm gì ở đó?
Người đàn ông cười sảng khoái:
- Tôi đã nói rồi, anh không cần phải làm gì hết, chỉ cần vợ chồng anh sống thật vui vẻ, hạnh phúc với nhau là đạt yêu cầu rồi.
- Ông… nhưng… như vậy… các ông mướn tôi để làm gì?
Quân vẫn không sao yên lòng được.
Người đàn ông thôi không cười nữa, ông ngồi thẳng người lên, đeo kiếng vào mắt rồi nói nghiêm túc:
- Để anh khỏi phải lo âu thắc mắc, tôi xin nói rõ cho anh hiểu. Số là ngôi nhà đó từng xảy ra một vụ án mạng kinh hoàng, tất cả mọi người đều đồn ầm lên là ngôi nhà đó đã bị ma ám, không một ai dám thuê hay mua lại. Vì vậy ngôi nhà được kêu bán rất rẻ. Nhưng bản thân ông chủ tôi lại không tin mấy chuyện ma quỷ, ổng đã tranh thủ cơ hội mua ngôi nhà này, và bỏ ra một số tiền để thuê người tới sống ở đó, nhằm chứng minh cho mọi người thấy ngôi nhà đó hoàn toàn bình thường, vợ chồng con cái vẫn sống hạnh phúc như bao nhiêu ngôi nhà khác. Sau một năm, anh sẽ chứng minh được điều đó, và tất nhiên, giá trị ngôi nhà sẽ tăng lên một cách không thể tưởng tượng được. Tôi nói vậy chắc anh đã hiểu?
Người đàn ông dứt lời, nhìn Quân chằm chằm như dò hỏi.
Quân ngồi thừ một lúc rồi gật đầu:
- Hiểu! Thưa ông, bây giờ thì tôi hiểu rồi! Nhưng xin ông cho phép tôi được tò mò thêm chút nữa, ông có thể kể về vụ án mạng trong ngôi nhà đó cho tôi biết được không?
- A, được! Tất nhiên là được chứ!
Người đàn ông reo lên. Ông ta kể rành mạch:
- Cách đây hơn hai năm, ngôi nhà đó là tổ uyên ương của đôi vợ chồng trẻ, cả hai bên gia đình đều là những người giàu có tiếng tăm trong nước. Hai vợ chồng mới có một đứa con trai ba tuổi. Một hôm đứa bé sẩy chân rơi xuống hồ bơi và chết dưới đó. Khi người mẹ phát hiện được, chị ta quá đau lòng nên đã thắt cổ tự tử chết theo con. Đến lúc người chồng về, trông thấy xác đứa con thân yêu nằm dưới sàn nhà, còn vợ mình thì lủng lẳng bên trên. Quá kích động anh ta đã phát điên, lấy xe chạy hết tốc lực ra khỏi nhà. Vừa đến cua quẹo, anh ta đã rơi xuống vực sâu nát bấy cả thân thể. Từ sau những cái chết kinh hoàng đó, ngôi nhà đó bị bỏ hoang tới giờ!
Tuy không sợ ma, nhưng quân vẫn cảm thấy ớn lạnh dọc sống lưng. Quả thật đó là một thảm họa lớn lao, khó ai có thể chịu đựng nỗi.
Thấy Quân ngồi im không nói gì, người đàn ông cất tiếng:
- Sao? Anh có đổi ý khi biết rõ lai lịch ngôi nhà đó không?
Quân ngước lên nhìn thẳng vào người đàn ông, mỉm cười:
- Dạ không, tôi không có gì thay đổic đâu ạ!
Người đàn ông cười tươi, chồm qua bàn bắt tay Quân với vẻ thân tình:
- Có thế chứ! Quả thật tôi đã nhìn không lầm người, tôi biết anh có khả năng mà! Cứ gọi tôi là chú Thịnh, đây là số điện thoại cầm tay của tôi, có gì cần anh cứ liên hệ trực tiếp.
Quân xúc động hỏi:
- Vậy khi nào tôi mới nhận việc?
Người đàn ông vỗ vai Quân:
- Bất cứ khi nào! Anh có thể nhận việc vào lúc nào?
Quân không cần đắn đo suy nghĩ, trả lời thật nhanh:
- Sáng mai, sáng mai chúng tôi đến nhé?
Người đàn ông vui vẻ nói:
- Tốt lắm! Vậy sáng mai anh đưa chị và cháu tới đây chúng tôi sẽ cho xe đưa cả nhà lên đó! Anh khỏi cần đem theo bất kỳ vật dụng trong nhà, trên đó đủ hết rồi!
- Dạ, cảm ơn ông!
Quân đứng lên cúi chào.
Người đàn ông đứng dậy tiễn Quân ra cửa, cả hai người đều có vẻ hài lòng, phấn khởi.
Quân ra khỏi cửa, vớ lấy chiếc xe đạp một mạch về nhà không hề biết mệt. Vừa về tới nơi, Quân quẳng chiếc xe ngã ngửa ngoài hiên, chạy ào vào căn phòng nhỏ xíu của mình.
Thằng bé Khang đang nằm ngủ trên giường, Quân bế xốc nó lên quay mấy vòng, thằng bé giật mình khóc thét lên nhưng Quân không quan tâm tới, anh vẫn quay thằng bé vù vù, miệng la lớn:
- Con ơi! Vận may đã mỉm cười với gia đình mình rồi con ơi! Chúng ta sống rồi con ơi!
Liên đang giặt quần áo, nghe tiếng con khóc thét và tiếng chồng reo hò ầm ĩ, chị vội vã chạy lên, hai tay quệt quệt vào hai bên vạt áo, chị Liên hớt hãi hỏi:
- Có chuỵên gì vậy anh?
Quân đặt con nằm xuống, bế thốc chị Liên lên, hôn đánh chụt vào trán chị:
- Em ơi, chúng ta gặp may rồi!
Chị liên mắc cỡ giãy nãy:
- Bỏ em xuống! Bỏ em xuống rồi kể đầu đuôi cho em nghe đi! Nhìn anh kìa… y như người tâm thần!
Quân cười thật tươi khi nghe giọng trách yêu của vợ. Anh đặt chị Liên xuống đất rồi nói:
- Anh đã xin được việc làm rồi! Một công việc ngoài sức tưởng tượng nhé?
- Việc gì thế anh?
Liên hồi hộp.
- Là… làm chủ đó!
Quân hí hửng nói.
Liên khựng lại một chút rồi cười thật buồn:
- Em hiểu, thời buổi này không dễ gì có được công việc thích hợp, anh khỏi phải ái náy với mẹ con em. Từ từ thế nào cũng tìm được mà anh!
Quân không cười nữa, nghiêm trang nhìn vợ:
- Em tưởng anh buồn quá nên nói khùng hả? Không có đâu, anh xin được việc thiệt mà, đây, em xem nè, hợp đồng anh vừa ký xong!
Quân vừa nói vừa thò tay vào túi áo lấy ra mấy tờ giấy A4 gấp tư đưa cho Liên.
Liên run run cầm tờ giấy, không đọc mà hỏi chồng:
- Anh nói lại cho em nghe đi, công việc đó là công việc gì?
Quân kéo vợ ngồi xuống sàn. Chị Liên ôm thằng Khang vào lòng, nó không khóc nữa mà mở mắt ngó cha mẹ lom lom, chắc nó cũng nhận ra sự không bình thường của cha nó nãy giờ.
- Người ta mình về đó sống, làm chủ ngôi nhà đó trong vòng một năm. Mà nè, có cả người giúp việc để vợ chồng mình sai khiến nữa đó, đã chưa?
Quân cười tít mắt.
Liên chau mày:
- Em hổng hiểu gì hết trơn! Nghe giống chuyện tầm xàm quá!
Quân nắm tay vợ, nghiêm nghị:
- Không phải chuyện tầm xàm đâu em. Số là ngôi nhà đó trước kia có xảy ra vụ án mạng, người ta đồn đãi nhà có ma nên hổng ai dám mua hay thur gì hết. Một ông chủ lợi dụng cơ hội này để mua với giá rẻ mạt, sau đó thuê vợ chồng mình đến sống trong một năm để chứng tỏ cho mọi người thấy ngôi nhà đó hoàn toàn bình thường, như vậy ổng sẽ bán được với giá rất cao. Đó, toàn bộ sự việc là vậy đó em à, lúc đầu anh cũng hoang mang ghê lắm!
Liên không mừng rõ như Quân tưởng, chị e dè hỏi:
- Nhưng… án mạng như thế nào hả anh?
Quân do dự, lúc đầu anh không kể lại chuyện ghê rợn đó cho vợ biết, nhưng rồi anh sợ lỡ mai này về đó sống, Liên lại nghe những lời đồn thổi bên ngoài sẽ có tác hại hơn là chính anh kể cho vợ biết sự thật. Thế là Quân kể lại không sót chi tiết nào câu chuyện lúc nãy mới được nghe.
- Anh nghĩ em cũng không sợ, đúng không?
Kể xong, Quân hỏi vợ.
Liên băn khoăn một chút rồi nói:
- Thật sự em không sợ, nhưng có hơi e ngại khi nghe cái chết của đứa bé kia. Thằng Khang con mình còn nhỏ…
Quân cắt lời:
- Em yên tâm đi, anh đã tính trước hết rồi, cả hai vợ chồng mình đâu có làm gì ngoài chuyện giữ con? Chẳng lẽ cả hai mà giữ một đứa nhỏ không nên thân? Nhưng để đảm bảo hơn, ngay khi về đó, anh sẽ cho bơm cạn cái hồ bơi ấy. Em chịu chưa?
Liên khe khẽ gật đầu:
- Giữa lúc này, đó là một cơ hội vàng cho gia đình mình, sao em lại khong đồng ý được. Nhưng… thật sự em cứ lo lo thế nào ấy anh à!
Quân cười xòa:
- Thôi, không có gì đâu! Tại em vừa nghe chuyện chết chóc nên ám ảnh vậy thôi, mọi việc sẽ bình thường thôi mà!
Tối hôm ấy, cả hai vợ chồng bắt tay vào chuẩn bị hành lý để sáng sớm lên đường đến với nơi ở mới. Thật ra đồ đạc của Quân và Liên cũng không có bao nhiêu. Cả hai quyết định đem chiếc xe đạp rệu rã, cái lò xô cũ kỹ, mấy cái móc phơi áo quần, mấy cái rổ, thau, chén bát cùng một vài thứ vặt vãnh khác cho lại mấy đứa phòng bên, tội nghịêp, tụi nó cũng là công nhân may, sống tiện tặn, dè xẻn từng chút một mà cũng chẳng thấy dư giả được gì!
Đúng như lời hẹn, sáng sớm hôm sau vợ chồng Quân vừa tới đã thấy chú Thịnh chờ sẵn. Chú nựng thằng nhóc Khang và nói:
- Thằng bé giống cha như đúc. Chú chúc các cháu có được cuộc sống mới thật thoải mái.
Quân và Liên đều xúc động trước cửa chỉ và cách xưng hô thân tình của chú Thịnh.
Trao cho Quân xâu chìa khóa, chú Thịnh bảo:
- Đây là chìa khóa nhà trên đó! Bây giờ tài xế sẽ đưa các cháu lên trên ấy, hôm nào rảnh chú sẽ lên thăm. Nhớ nhé, có gì cần thì liên lạc với chú theo số điện thoại hôm qua.
Quân và Liên mỉm cười cúi chào chú Thịnh rồi chui vào xe. Thằng bé Khang thích thú nhảy chồm chồm lên nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài cửa kính. Nói gì đến thằng bé, cả Quân và Liên từ nhỏ tới giờ, đây cũng là lần đầu tiên được ngồi vào xe du lịch bốn chỗ.
Hai vợ chồng cứ ngồi nhìn nhau tủm tỉm cười hoài.
Sau khi dừng lại ăn cơm dọc đường, anh tài xế mỉm cười nói:
- Anh chị lên xe ngủ một giấc là đến nơi!
Nói vậy thôi chứ làm sao Quân và Liên ngủ được? Tâm trạng lúc này của cả hai vợ chồng đều giống nhau, vừa vui mừng vừa lo âu, không biết mình sẽ đi tới đâu và điều gì đang chờ đợi gia đình nhỏ bé của mình ở đấy?
Xe chạy hơn hai tiếng đồng hồ nữa thì tới chỗ.
Đó là một ngôi nhà đồ sộ nằm sâu trong một khoảng vườn rộng lớn. Từ ngoài cổng có một con đường lát gạch chạy ngoằn ngoèo, uốn khúc theo mấy khóm hoa vào tới tận thềm nhà.
Liên nhanh chónh nhận ra ở góc sân có một cái hồ bơi rất lớn. Vừa nhìn thấy nó, bất chợt Liên cảm thấy một điều lo sợ mơ hồ vây bủa lấy mình.
Quân thì khác, anh hoàn toàn hài lòng và sung sướng khi bỗng chốc được làm chủ ngôi nhà to lớn cỡ này, điều mà dù nằm mơ cũng không bao giờ anh thấy được!
Thằng Khang vừa đặt chân xuống đất là đã lẫm chẫm chạy đi, vấp té chúi nhủi mà vẫn cười nắc nẻ.
Một người phụ nữ đứng tuổi từ sau nhà chạy lên khi nghe tiếng còi xe ô tô. Trông thấy vợ chồng Quân, chị cúi đầu chào:
- Cô chú mới lên tới?
Liên và Quân mỉm cười chào lại.
Anh tài xế vui vẻ giới thịêu:
- Đây là vợ chồng anh Quân, chị Liên. Anh chị sẽ sống ở đây bắt đầu từ hôm nay. Còn đây là chị Ba, anh chị có cần gì thì nói với chị ba nhé?
Quân và Liên thật sự lúng túng vì không sao quen được với vai trò làm chủ. Khi tất cả đã vào hết trong nhà, anh tài xế nói:
- Chị ba giúp đỡ cho vợ chồng anh Quân nhé? Bây giờ tôi phải trở về Sài Gòn.
Nói xong, anh tài xế gật đầu chào mọi người rồi đi ra xe.
Chị Ba bắt đầu hướng dẫn cho Quân và Liên làm quen với từng căn phòng trong ngôi nhà thênh thang rộng lớn này.
Quân không thể tin những gì đang diễn ra trước mắt mình. Thật khó mà tưởng tượng mức sang trọng và tính thẩm mỹ cực kỳ ở từng chi tiết trang trí trong các phòng nghỉ, phòng khách... Đúng y như truyện thần thoại nghìn lẻ một đêm hay những cảnh sang trọng tột cùng trong các bộ phim mà anh đã từng nghe kể hoặc xem qua.
- Liên nè, em có thấy là vợ chồng mình quá may mắn không?
Quân đi sát vào vợ, hỏi nhỏ.
Vì không muốn làm tắt niềm vui của chồng, chỉ Liên gượng gạo mỉm cười:
- Dạ, mình may thật!
Bé Khang thì không ngừng chạy tới chạy lui vì mê ly, vui sướng... Chỉ một mình Liên là không đồng cảm với chồng con.
Một lúc sau, không dằn nổi, Liên thầm thì với chồng:
- Anh à, sao em thấy lo quá!
Quân ngạc nhiên:
- Em sợ gì? Em mắc cười thiệt đó nghen! Trong đời anh chưa từng thấy ngôi nhà nào sinh động và ấm cúng như thế!... À, chị Ba ơi, chị làm ở đây được lâu chưa?
Hình như Quân không chú tâm đến nỗi lo của vợ nên anh quay sang hỏi chuyện chị Ba.
Nghe Quân hỏi, chị Ba lễ phép trả lời:
- Ông Thịnh đã thuê tôi về đây làm được hai tháng rồi ạ.
Quân hỏi chị Ba nhưng mắt lại nhìn Liên cười cười:
- Vậy hai tháng qua sống một mình ở đây, chị có thấy bóng ma nào chưa? Chị có nghe tiếng động khác thường nào vào ban đêm không, chị Ba?
Chị Ba mỉm cười:
- Dạ không hề, mọi việc đều bình thường. Tôi sống có một mình, mới đầu cũng hơi ái ngại nhưng rồi qua mấy đêm thấy không có gì lạ tôi rất yên tâm, giờ thì không còn gì lo lắng nữa. Cô chú mới tới nên chưa quen đó thôi, ở vài bữa sẽ thấy thích thú ngay thôi.
Quân nháy mắt, cười với Liên:
- Em có nghe chị Ba nói không, cô vợ tội nghiệp của anh! Đừng quá lo lắng như vậy nữa, em phải vui vẻ lên chứ! Vợ chồng mình được chú Thịnh trả lương để hưởng cuộc sống đế vương này trong một năm đấy. Sau một năm, vợ chồng mình lại phải quay về với căn phòng ẩm thấp, chật chội, chừng đó em tiếc thì muộn rồi em à!
Liên biết bây giờ dù có lo sợ thì cũng không thể làm khác hơn. Thôi thì ráng vui cho chồng con khỏi phải phiền lòng. Nghĩ vậy nên Liên cố tập trung vào những việc khác để xua tan những nỗi ám ảnh không may trong tâm trí.
Một tuần lễ trôi qua, Quân, Liên và bé Khang đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống mới. Đang là những người sống cảnh nghèo hèn, bỗng chốc trở thành chủ nhân của cả một tòa nhà sang trọng, Quân và Liên thật sự không quen được với cuộc sống ăn không ngồi rồi.
Bởi vậy, suốt ngày hai vợ chồng tìm hết việc này đến việc khác để làm. Buổi sáng, Quân tưới cây làm cỏ ngoài vườn thì Liên giúp chị Ba nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Mới đầu chị Ba nhất quyết không cho vợ chồng Liên đụng tay vào công việc, chị nói:
- Ông Thịnh mà biết tôi để cô chú làm việc nhà, ổng sẽ đuổi việc tôi đó!
Quân và Liên cùng cười:
- Không sao đâu mà chị sợ, tự chúng tôi thích làm mà, ngồi không là tụi tôi chết đó chị!
Dần dần họ sống với nhau thân mật, vui vẻ như một gia đình.
Mảnh vườn rộng xung quanh nhà đã được đôi bàn tay siêng năng cần cù của vợ chồng Quân biến thành một vườn rau với đủ chủng loại. Mỗi ngày đi chợ, chị Ba khỏi phải lựa chọn từng mớ rau mà vẫn có rau xanh tươi tắn cho mỗi bữa cơm.
Riêng với cái hồ bơi thật rộng ngoài sân, giữ đúng lời hứa với vợ, Quân đã bơm cạn nước.
Chiều chiều vợ chồng con cái ra dân dạo chơi, có khi bé Khang nổi hứng leo xuống lòng hồ bơi chơi đùa dwosi đó, còn Quân và Liên thì ngồi trên thành hồ chuyện vãn.
Liên cũng đã quen với nơi ở mới, chị không còn cảm giác sợ hãi lo lắng thường xuyên nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn có lúc Liên cảm thấy bất an, mỗil úc như thế, Liên lại nhanh chóng xua đuổi nó bằng ý nghĩ, mình ở đây bao nhiêu ngày qua rồi, có gì đâu mà sợ?
Mười một tháng lặng lẽ trôi qua, cho đến giờ thì dường như sự lạc quan yêu đời của Quân là có lý. Mọi việc diễn ra bình thường, không một âm thanh cót két nào phát ra từ cánh cửa, không một tiếng gió hú bất thường nào được nghe thấy. Ngược lại, mọi thứ đều như trong mơ.
Đôi lúc Quân vẫn đem cái sự nhát gan của Liên ra mà trêu chọc, những lúc như vậy chị Ba luôn là người bênh vực cho Liên:
- Đàn bà con gái cũng vậy hết chú à, họ không lo gì cho bản thân mình đâu, mà sự an nguy của chồng con mới là trên hết đó!
Quân cười:
- Dạ, chọc Liên cho vui vậy thôi, chứ tôi cũng hiểu lòng cô ấy lắm chị ạ!
Vợ chồng Liên đã dành dụm được trọn mười một tháng lương mà ông Thịnh phát cho đều đặn mỗi tháng. Bởi vì ở đây hầu như họ không phải tốn tiền vào bất kỳ khoản nào. Vả lại với vườn rau sau nhà, thỉnh thoảng Liên và chị Ba còn đem ra chợ bán bớt, lấy tiền chia nhau để dành tiêu vặt.
Liên bàn với Quân:
- Theo lời chú Thịnh hứa, thì sau khi hợp đồng kết thúc vợ chồng mình sẽ có được khoản tiền thưởng là năm chỉ vàng, chiếc xe gắn máy mình đang sử dụng, cộng với mười hai tháng lương nguyên vẹn. Như vậy là mình đã có được một số vốn khá lớn rồi phải không anh? Em tính vầy anh nghe coi được không nhe?
Quân ôm vợ vào lòng:
- Em tính là được rồi, anh luôn tin tưởng vào em mà!
- Không, em muốn bàn bạc với anh!
Liên không đồng ý với cách chìu vợ của Quân.
Quân cười khì:
- Thôi được rồi, em tính sao, nói anh nghe coi!
Liên chậm rãi nói:
- Em tính khi hợp đồng kết thúc, mình về lại Sài Gòn, thuê một căn phòng nhỏ y như lúc trước. Nếu anh xin được việc ở các hãng xưởng thì tốt, còn không thì cũng không phải lo. Mình có xe gắn máy, anh có thể chạy xe ôm. Còn em thì kiếm gì đó buôn bán, vậy chắc cũng sống được phải không anh?
Quân gật đầu:
- Em tính vậy là chu đáo quá rồi. Thiệt là trời phật thương vợ chồng mình, nếu không có cái hợp này, anh không biết bây giờ vợ chồng con cái nhà mình lang thang ở đâu nữa?
Quân kéo vợ vào sát bên mình, anh muốn tận hưởng thật trọng vẹn sự sung sướng trong những ngày ngắn ngủi còn lại ở nơi đây.
Mấy ngày nay, dòng người đến dọ mua ngôi biệt thự tăng lên đáng kể. Theo lời dặn của chú Thịnh, vợ chồng Quân Liên phải tỏ ra hết sức phấn chấn, trên môi luôn nở nụ cười. Họ phải thể hiện trước mặt khách hình ảnh của một gia đình hạnh phúc tuyệt đối.
Nhưng nếu không có sự dặn dò cẩn thận ấy thì Quân và Liên cũng sẽ rất phấn khởi, vui vẻ vì hạnh phúc mà họ đang có và viễn cảnh tương lai êm đẹp đã được vẽ ra trước mắt.
Hôm ấy, Liên và Quân hướng dẫn đôi vợ chồng doanh nhân giàu có ở Sài Gòn đi thăm ngôi biệt thự. Sau khi xem xét hết mọi ngóc ngách trong nhà, người vợ tách Liên ra nói chuyện riêng.
- Tôi nghe nói mấy năm trước đã xảy ra một thảm kịch trong ngôi nhà này thì phải? Cô có nghe nhắc tới chuyện đó không?
Bà vợ doanh nhân tò mò hỏi.
Liên gật đầu:
- Đúng là có chuyện đó xảy ra, nhưng bà hỏi chuyện này để làm gì?
Bà vợ doanh nhân lúng túng:
- Vì… vì tôi cũng có nghe rất nhiều lời đồn đại rằng ngôi nhà này từ lúc xảy ra thảm kịch đã bị các vong hồn đeo bám, không chịu rời xa, nói chính xác là nhà này bị ma quỷ ám rồi, người ta không sống được!
Liên bật cười:
- Thật là vô lý! Nếu có chuyện đó thì làm sao gia đình tôi sống hạnh phúc trong gần suốt năm nay? Đó chỉ là những chuyện thêu dệt thôi bà ạ, bà đừng quá tin!
Bà vợ doanh nhân mỉm cười:
- Ừ, tôi thật ngốc mới tin vào những điều đơm đặt như vậy. Ông nhà tôi muốn mua ngôi nhà này mà tôi cứ lần khân cản trở, cũng vì sợ mấy lời đồn đại đó. Nay tận mắt chứng kiến cuộc sống đầm ấm của vợ chồng con cái nhà cô, lại nghe cô khẳng định vậy tôi rất yên tâm. Tôi sẽ đồng ý cho ông nhà tôi mua ngôi nhà này!
Giữa lúc hai người còn đang nói chuyện vui vẻ với nhau thì có điều bất thường xảy ra. Thằng bé Khang lâu nay vẫn là một đứa bé ngoan ngoãn và có phần hơi nhút nhát trước người lạ, vậy mà không hiểu sao nó lại chạy tới, dùng đôi tay nhỏ xíu của mình đấm liên tục vào bà vợ doanh nhân, vừa đánh vừa la:
- Bà đi đi, bà về đi, bà đừng ở đây nữa, bà xấu lắm!
Sửng sốt trước thái độ lạ thường của bé Khang, Liên cố giữ chặt hai tay thằng bé lại và mắng:
- Con bị điên rồi hay sao vậy? Mẹ cấm con không được hỗn hào như vậy nghe chưa?
Bị mẹ mắng, thằng bé khóc sướt mướt nhưng hai tay vẫn cố níu lấy vạt áo của người khách mà giật mạnh không thôi.
Phải cố gắng lắm, Liên mới khống chế được cậu con trai yêu dấu. Bà khách vì bất mãn trước thái độ hỗn láo của thằng bé nên cũng bỏ đi lại chỗ chồng bà và Quân đang đứng.
Tối hôm ấy, Liên lo lắng nói với chồng:
- Anh nè, tự nhiên hồi chiều này bé Khang có thái độ như vậy làm em lo quá!
Quân ngạc nhiên:
- Em lo gì? Con nít thì cũng khi vầy khi khác. Có lẽ tại nó thấy em cứ nói chuyện với khách hoài mà không quan tâm gì tới nó, nó ganh tị nên mới xử sự vô lễ như vậy thôi. Mình rầy dạy, cắt nghĩa cho nó hiểu là xong chứ gì, nó vốn là đứa bé ngoan và hiểu biết mà em!
Liên thở dài:
- Đó chỉ là một phần thôi anh à! Em sợ… mai này vợ chồng mình trở lại cuộc sống lam lũ trước đây, thằng bé sẽ không chấp nhận, vì nó đã quen sống trong đầy đủ như vầy rồi. Nếu vậy mình phải làm sao hả anh?
Nghe vợ nói cũng có lý, Quân cau mày suy nghĩ một lúc rồi an ủi vợ:
- Chắc không đến nỗi nào đâu em ạ, có lẽ thời gian đầu nó sẽ khó chịu nhưng từ từ lại quen thôi. Bắt đầu từ ngày mai vợ chồng mình làm công tác tư tưởng cho nó trước, nói với nó là một năm qua cả nhà đi du lịch, giờ phải trở về làm lụng để kiếm tiền, sau này sẽ đi du lịch nữa… Mình sẽ giải thích cho con và nó sẽ thích ứng dần thôi em ạ.
Liên vẫn buồn rầu:
- Vợ chồng mình thì dễ dàng thôi, nhưng Khang thì khó lắm anh à. Thời gian gần đây tính khí nó thay đổi bất thường lắm.
Bất chợt có tiếng thét lớn phát ra từ phòng của bé Khang. Liên hốt hoảng chạy đi, theo sau là Quân.
Bé Khang đứng cạnh giường, vẻ mặt căng thẳng lắm.
Liên nhào tới ôm thằng bé vào lòng. Nó mếu máo nhìn Liên:
- Mẹ, con thấy thằng bé!
Liên ngạc nhiên hỏi lại:
- Thằng bé nào hả con? Trong nhà mình, ngoài ba mẹ và dì Ba đâu có thằng bé nào nữa? Con ngủ mơ phải không?
Bé Khang dậm chân cãi lại:
- Con không ngủ mơ, nãy giờ con chưa ngủ mà! ?Thằng bé rủ con xuống hồ bơi, mà cái hồ nhà mình cạn hết nước rồi, làm sao bơi được, thằng đó khùng thiệt, mẹ há?
Liên quay sang nhìn Quân, giọng thảng thốt:
- Anh ơi, mình phải rời khỏi đây ngay thôi.
Quân nghiêm mặt:
- Không được! Chỉ còn hai tuần nữa là mãn hợp đồng, nếu bỏ đi lúc này mình sẽ mất một tháng tiền lương, năm chỉ vàng và chiếc xe mà chú Thịnh hứa thưởng. Em buồn cười thiệt đó, chỉ vì một chuyện không đâu của con nít lại quan trọng vấn đề rồi lo sợ này nọ… Thôi, ráng đi, sau hai tuần nữa dù có muốn ở lại người ta cũng không cho đâu!
Liên vẫn run rẩy:
- Em không thể ở đây thêm ngày nào nữa đâu anh ơi!
Quân hơi lớn tiếng, cằn nhằn:
- Đã sống ở đây gần một năm trời, hoàn toàn yên bình, không có gì đáng ngại, bây giờ sắp đến giờ phút chót mà em lại làm vậy… Em có biết năm chỉ vàng với chiếc xe đó có khi cả đời mình cũng không sắm được không?
Liên không nói gì. Chị biết, biết rất rõ cái giá trị vật chất mà vợ chồng chị sắp được nhận, chị cũng không dễ dàng gì mà từ bỏ nó, nhưng sao trong lòng chị lại thấp thỏm lo sợ đến thế này? Khi vừa nghe bé Khang nói tới chuyện thằng bé nào đó rủ nó đi bơi, là tự nhiên Liên nghĩ ngay tới hôn ma đứa bé đã chết dưới hồ bơi năm xưa.
Trời ơi, có khi nào… xin trời phật phù hộ cho gia đình con, cho chúng con được bình yên thêm hai tuần nữa… Liên ôm con vào lòng, âm thầm van vái.
Quân đặt tay lên vai vợ, dịu giọng:
- Con mình mơ màng hoặc tưởng tượng thôi em à, không sao đâu, không có gì đâu!
Rồi Quân cúi xuống bế bé Khang lên cười nói:
- Con trai ba ngoan lắm đúng không? Giờ con lên giường ngủ nhe, khuya lắm rồi đó! Ngủ ngoan đi, mai ba làm diều cho con chơi, chịu không nè?
Thằng bé nghe nhắc tới diều liền nhoẻn miệng cười:
- Dạ chịu! Ba nhớ làm diều cho con nghe!
Quân hôn đánh chụt vào má thằng bé, gật đầu:
- Ba nhớ chứ, nhưng con phải ngoan, không được la hét om sòm nữa nghe chưa?
- Dạ, con biết rồi!
Khang vừa nói vừa trèo lên giường. Nó nằm duỗi thẳng chân tay và khép mắt lại, cất tiếng khò khò giả như đang ngủ.
Liên bật cười, dí tay vào trán con trai:
- Cái thằng! Thiệt là hay làm bộ làm tịch quá!
Hai mắt bé Khang nhúc nhích, miệng nó cố nén một cái mỉm cười.
Quân và Liên đứng nhìn con một lúc rồi tắt đèn đi ra ngoài khép cửa lại.
Suốt những ngày sau đó, dù đã được Quân giải thích cặn kẽ nhưng không hiểu sao Liên như sống trong cơn ác mộng.
Khuya nào Liên cũng thức giấc vì nghe tiếng hét hãi hùng của con trai. Nhưng thực tế bé Khang vẫn ngủ rất ngoan, không hề la hét gì cả.
Quân nói:
- Chỉ tại trong đầu em luôn bị ám ảnh vì điều đó nên em mới tưởng tượng ra vậy thôi. Cả anh và dì Ba, có ai nghe thằng Khang la lối gì đâu? Mà mỗi khi giật mình thức giấc, em đều chạy sang phòng nó và vẫn thấy nó ngủ ngon lành mà?
Liên biết những gì chồng nói hoàn toàn đúng, chị không thể cãi lại được, nhưng thật sự linh tính đang báo cho Liên một sự việc gì đó rất đáng sợ đang sắp sửa xảy ra.
Để yên tâm hơn, Liên không cho bé Khang ngủ riêng phòng nữa, mà kê thêm một chiếc giường nhỏ cho con trai ngủ cùng phòng với vợ chồng mình.
Quân không phản đối, để Liên được an lòng thì có làm gì Quân cũng đồng ý.
Chỉ còn ba ngày nữa thì hợp đồng sẽ kết thúc. Buổi sáng hôm ấy, Liên thức dậy bình thản hơn mấy hôm trước vì hai đêm qua Liên không còn nghe tiếng bé Khang la hét như những đêm trước nữa.
Liên cùng chị Ba đi chợ mua thức ăn về chuẩn bị đổ bánh xèo để chia tay.
Khi hai người vừa từ ở chợ về thì trời đổ mưa như trút nước, sấm chớp đì đùng, bầu trời đen kịt.
Bé Khang không ra sân chơi được nữa nên quanh quẩn chơi trong nhà. Quân nằm xem ti vi, Liên và chị Ba lo nấu nướng.
Khi bữa ăn kết thúc, lúc này trời cũng đã xế chiều mà mưa vẫn chưa chịu tạnh.
Quân đứng bên cửa sổ nhìn ra sân nói:
- Ông trời có bao nhiêu nước thì hôm nay đem đổ xuống hết luôn chắc? Không làm việc ngoài vườn được thì mình làm việc trong nhà vậy!
Nói xong, Quân dắt chiếc xe gắn máy ra gần cửa ngồi lau chùi cẩn thận. Trong đầu Quân dang diễn ra hình ảnh khi về Sài Gòn, mình sẽ dùng chiếc xe này chở vợ con đi chơi vào những buổi tối rảnh rỗi. Chiếc xe này sắp thuộc quyền sở hữu của mình rồi. Đầu tiên, mình sẽ đưa vợ con về thăm quê, chắc mọi người sẽ phải ngạc nhiên đến tròn mắt, khong hiểu tại sao chỉ mới có một năm mà vợ chồng mình lại khá lên như vậy? Liên và mình lúc này đều mập mạp, trắng trẻo, y như những người giàu có thứ thiệt… Còn nhìn vô thằng Khang, đố ai biết nó là một đứa bé con nhà nghèo, đến túp lều để chui ra chui vào cũng không có được?
Quân mỉm cười vì những ý nghĩ đó. Anh vừa làm vừa huýt sáo rất vui vẻ.
Sau khi cùng chị Ba dọn dẹp bếp núc xong xuôi, Liên vào phòng sửa soạn hành lý của gia đình mình.
Cũng như ngày mới lên đây, đồ đạc của vợ chồng con cái cô không có bao nhiêu, chỉ dồn hết vô một cái ba lô lớn.
Trời vẫn mưa, mưa từ sáng đến tối vẫn không tạnh, nước vẫn tuôn xối xả và sấm chớp vẫn đì đùng…
Liên ôm thằng Khang lên giường hai mẹ con đùa giỡn một lúc, mệt quá nó khong chơi nữa mà vòi vĩnh:
- Mẹ kể chuyện Thánh Gióng cho con nghe đi!
Chìu theo con trai, Liên kéo mền đắp cho con rồi bắt đầu kể:
- Tục truyền đời Hùng Vương thứ sáu, ở làng Gióng có hai vợ chồng ông lão chăm làm ăn và có tiếng là phúc đức. Hai ông bà ao ước có một đứa con. Một hôm bà ra đồng trông thấy một vết chân to quá, liền đặt bàn chân mình lên ướm thử để xem thua kém bao nhiêu. Không ngờ về nhà bà thụ thai và mười hai tháng sau sinh một thằng bé mặt mũi rất khôi ngô. Hai vợ chồng mừng lắm. Nhưng lạ thay! Đứa trẻ cho đến khi lên ba vẫn không biết nói, biết cười, cũng chẳng biết đi, cứ đặt đâu thì nằm đấy.
Bấy giờ có giặc Ân đến xâm phạm bờ cõi nước ta. Thế giặc mạnh, nhà vua lo sợ. Bèn truyền cho sứ giả đi khắp nơi tìm người tài giỏi cứu nước. Đứa bé nghe tin, bỗng dưng cất tiếng nói: "Mẹ ra mời sứ giả vào đây". Sứ giả vào, đứa bé bảo: "Ông về tâu vua sắm cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một tấm áo giáp sắt, ta sẽ phá tan lũ giặc này".
Kể mới tới đó Liên bất chợt mỉm cười vì thấy bé Khang đã ngủ say. Liên kéo mền đắp cho con thật kín rồi nhè nhẹ ngồi dậy đi trở qua giường mình.
Quân đi vào hỏi:
Liên cười:
- Chắc tại trời mưa lạnh dễ ngủ, nó đòi em kể chuyện, mới kể mấy câu cu cậu đã ngủ khò, thật đúng là con nít, mới đó là ngủ liền!
Quân một tay ôm chầm lấy vợ, một tay với lên tắt đèn:
- Giờ tới lượt em phải kể chuyện cho anh nghe nè, bảo đảm là anh không ngủ như con đâu!
Liên cười khúc khích:
- Anh cứ vậy hoài…
Hai vợ chồng cười đùa vui vẻ với nhau thật lâu rồi cũng chìm giấc ngủ ngon lành. Ngoài trời vẫn mưa tầm tã…
Liên giật mình thức dậy vì ánh nắng chiếu thẳng vào mắt. Chớp mắt mấy cái liên tiếp, Liên ngồi dậy nhìn sang giường con, trên giường mền gối ngổn ngang mà bé Khang lại không có đó.
Thương ngày vẫn có những những lúc Khang dậy trước mọi người, nhưng tự nhiên lúc này Liên lại thấy trong lòng mình rất hoảng sợ. Liên vội lay chồng:
- Anh ơi! Dậy đi, thằng Khang dậy rồi kìa…
- Kệ nó, để anh ngủ thêm chút nữa mà!
Quân không mở mắt, chỉ khẽ cựa mình và nói giọng ngái ngủ.
Thật sự Liên không biết nói sao với Quân nữa, chẳng lẽ chỉ vì lý do thằng con dậy trước mà Liên lại kêu réo chồng sao?
Liên đứng lên không đi vào nhà vệ sinh như thwofng ngày mà chạy tìm con khắp nhà.
Thấy chị Ba đang lui cui dưới bếp, Liên hỏi:
- Nãy giờ chị thấy thằng Khang có xuống dưới đây không, chị Ba?
Chị Ba ngước lên mỉm cười:
- Không, sáng giờ tôi không thấy nó, tưởng nó còn ngủ trong phòng chớ. Chắc nó chạy chơi đâu đó thôi, lo gì!
Nhưng Liên đang rất lo lắng, trong lòng Liên như có lửa đốt, cô quáng quàng chạy khắp ngôi nhà vẫn không thấy thằng bé đâu.
Như có linh tính, Liên mở cửa, đi chân đất ra sân.
Vừa ra tới sân, Liên chạy ngay tới chỗ hồ bơi… thì trời ơi… cái hồ bơi lúc này đã đầy ngập nước, và chiếc áo thun màu xanh mà thằng Khang mặc đang lập lờ phía dưới.
- Khang ơi! Trời ơi… con tôi!
Tiếng thét kinh hoàng của Liên làm Quân tỉnh hẳn ngủ, anh phóng vội ra sân, chị Ba cũng từ dưới bếp vội vã chạy lên.
Thấy Liên đứng chết sững bên cạnh hồ bơi, Quân đã đoán được điều gì đang xảy ra, anh lao như điên đến bên vợ. Rồi cũng như Liên, Quân đứng bất động trong một giây khi trông thấy chiếc áo của Khang dưới hồ, rồi bất chợt Quân nhảy ùm xuống nước… nhưng đã quá trễ, thân thể của bé Khang đã lạnh cóng tự bao giờ…
Một tiếng hét khủng khiếp phát ra từ miệng Liên khi nhìn thấy cảnh Quân bồng xác bé Khang từ dưới hồ bước lên. Liên nhào tới ôm con nhưng bàn tay Liên chưa kịp chạm vào thân thể đứa bé thì Liên đã ngã ra bất tỉnh.
Quân vừa ôm thi hài đứa con vừa giúp chị Ba dìu Liên vào phòng và đặt cô nằm xuống giường.
Trong lúc chị Ba hốt hoảng lo xức dầu giật tóc cho Liên tỉnh lại thì Quân ngồi nhìn đăm đăm vào xác chết của đứa con trai yêu dấu.
Liên thở đều rồi nhướng mắt, cô chợt nhớ lại tất cả nên bất thần nhào tới ôm chặt thi thể bé Khang vào lòng. Quân cố nén nước mắt, giằng ra:
- Liên… con đã chết rồi…
- Không! Không… bé Khang của mẹ không thể chết được, phải không con? Con chỉ đùa giỡn với mẹ thôi mà… đúng không? Mẹ chịu thua con rồi đó, con mau mau mở mắt ra cười với mẹ đi Khang ơi, mẹ van con, mẹ xin con, con đừng làm mẹ sợ mà, Khang ơi….
Liên khóc nấc lên rồi ngã quỵ xuống bên cạnh xác con trai.
- Liên… cô đừng quá đau thương như vậy Liên à!
Chị Ba an ủi.
Quay sang Quân, chị Ba nói:
- Chú chạy vô trại cây trong chợ đặt họ đóng một cái quách đi, ở nhà tôi sẽ nấu nước tắm rửa cho bé sạch sẽ…
Quân như kẻ mất hồn đứng lên đi ra theo lời chị Ba dặn.
Liên khóc chán chê thì nằm bên xác con chừng như thiêm thiếp ngủ. Chị Ba biết giữa lúc này dù có khuyên lơn, an ủi cách gì cũng không thể giúp Liên nguôi được nỗi thương đau, thôi thì để cho Liên một mình với con lần cuối…
Nghĩ vậy nên chị Ba xuống bếp lo nấu nước và chuẩn bị đồ đạc để tẩn liệm cho bé Khang.
Khi mọi việc đã xong xuôi, chị Ba lên phòng Liên định tắm cho thằng bé, nhưng khi vừa đẩy cánh cửa phòng, chị Ba đã rụng rời buông rơi thau nước ấm vừa mới pha làm nước bắn tung tóe khắp sàn nhà: Ở giữa phòng thân thể Liên đang treo lủng lẳng!
Tiếng kêu hoảng loạn của chị Ba cất lên cũng là lúc Quân vừa về tới. Anh đứng sững nhìn thi thể vợ con mà mặt không hề biểu lộ một cảm xúc nào.
Bất thần Quân chạy vụt ra ngoài.
Chị Ba chạy theo vừa khóc vừa gọi lớn, nhưng quân không hề đáp lại. Chiếc xe gắn máy còn để dưới sân nhà, Quân nhanh nhẹn leo lên và cắm đầu nổ máy chạy đi…
***
Chiếc Toyota lướt êm ru trên con đường vắng người qua lại. Trong xe, ông Thịnh ngồi tựa người vẻ khoan khoái.
- Chút nữa ông có lên trên đó không, ông chủ?
Anh tài xế hỏi.
Ông Thịnh cười ha hả:
- Đi, đi chứ! Hôm nay tôi sẽ lên để ký giấy tờ bán ngôi nhà đó! Thật không thể tưởng mối làm ăn này lại mang đến lợi nhụân cao như vậy! Từ nay tôi phải chú tâm hơn vào những thứ mà người khác không dám đụng tới…
- Giờ đi luôn hay sao, thưa ông?
Anh tài xế lại hỏi.
- Không, cho tôi ghé vào công ty một chút!
Anh tài xế dừng xe, ông Thịnh bước xuống và ung dung xách cặp táp đi vào công ty.
Đi gần tới cổng, bất ngờ ông trông thấy Quân đang ngồi trên xe gắn máy nhìn ông lom lom.
Hơi chột dạ, ông Thịnh hỏi:
- Ơ kìa… Quân phải không? Sao giờ này lại có mặt ở đây?
Vừa cất tiếng hỏi xong, ông Thịnh bất giác rùng mình khi trông thấy Quân đang nhìn ông bằng cặp mắt vằn đỏ như vừa tóe máu. Ông Thịnh muốn chạy nhanh tới cổng bảo vệ, nhưng khong kịp, Quân bất ngờ rú ga cho chiếc xe vọt lên đâm sầm vào ông Thịnh rồi tiếp đó đâm thẳng vào tường. Cả Quân và ông Thịnh đều văng đi một quãng khá xa.
Ngay chiều hôm đó các báo đồng loạt đưa tin về cái chết thảm hại của ông Thịnh, họ cũng không quên nhắc tới cái chết của gia đình bé nhỏ Quân – Liên.
Cầm tờ báo trên tay, bà vợ doanh nhân run rẩy nhấc máy gọi cho chồng:
- Anh đã đọc báo chưa? Trời ơi… mình thật là may mắn, chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi là mình đã mua ngôi nhà đó rồi…
Đặt địên thoại xuống, bà vợ doanh nhân chợt nhớ tới hình ảnh của cặp vợ chồng trẻ đã tiếp đón vợ chồng bà niềm nở hôm rồi. Bà quỳ xuống trước bàn thờ lâm râm khấn vái:
- Cầu cho vong hồn họ được siêu thoát!
Nguyễn Thị Mộng Thu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét