"Ngày tháng trôi, theo mùa lá rơi, anh như cái bóng vô hình nơi tim em". Chỉ là "cái bóng vô hình" thôi, thế mà em chẳng cách nào xoá đi được, em thật là kém cỏi và hèn nhát anh nhỉ. Tại sao có những chuyện đã biết là sẽ chẳng đi về đâu, chẳng bao giờ có một cái kết tốt đẹp, vậy mà vẫn cứ bắt đầu, vẫn cứ làm cho em đau khổ, sau khi hạnh phúc nhường ấy.
Anh ạ, khi em để anh đi rồi, em mới nhận ra em yêu anh đến thế nào, em nhớ anh cuồng điên đến thế nào. Chỉ một cú điện thoại gọi nhỡ vào máy em, em gọi lại cho người ta, một bản nhạc chờ giống như bản nhạc anh dành riêng cho em, một giọng nói giống như giọng nói yêu thương của anh với em, nhầm máy thôi mà, em không quen người ta, thế mà em cũng khóc.
Hoá ra tình yêu kỳ lạ nhỉ, em xoá số điện thoại của anh rồi, xoá tất cả những gì liên quan đến anh rồi, nhưng hình ảnh anh trong trái tim em, tình yêu nồng ấm anh dành cho em thì em chẳng thể nào xoá nổi. Em nhận ra mình ngày càng yêu anh nhiều hơn, nhưng anh xa rồi, còn đâu.
"Anh có biết em vẫn chờ anh, để trao anh nụ hôn khát khao, để tan đi trong gió mưa, trong giọt nước mắt ngày nào, khi anh nói yêu em". Em chờ anh, về với em anh nhé. Em yêu anh.
Hà Linh
Việt Báo (Theo_NgoiSao)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét