Thứ Hai, 4 tháng 4, 2011

Báo Ứng

BÁO ỨNG

Kim nhè nhẹ trở mình sợ làm Lê thức giấc. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường cũng khiến Kim khó chịu.
- Sáng mai mình sẽ đem nó để ngoài phòng khách!- Kim tự nhủ với lòng như vậy.
Gần hai tháng nay Kim bị mất ngủ trầm trọng, đêm nào cô cũng trằn trọc thao thức đến tận khuya rồi mới chìm vào giấc ngủ chập chờn, mỏi mệt. Nhưng Lê, chồng cô lại hoàn toàn không hay biết.Giờ đây, Kim mở to mắt nhìn thật kỹ gương mặt của người chồng thân yêu đang nằm bên cạnh. Vẫn những đường nét đó, những đường nét mà suốt một thời gian dài Kim tự hào vì nó đã thuộc về cô chứ không thuộc về ai khác!
Hồi còn học chung ở trường Đại học, Lê luôn là thần tượng của các cô gái xinh đẹp, con nhà giàu, học giỏi. Kim thì khác, cô chỉ là một cô gái quê mùa bình dị nên chưa bao giờ Kim dám ước mơ đến một chàng trai tuyệt vời như Lê. Đối với Kim, anh chỉ là người để cô ngưỡng mộ mà thôi!
Kim ngưỡng mộ Lê không phải vì anh xuất thân từ một gia đình quan chức giàu có, hay vì cái mã đẹp trai như tài tử của anh, mà là vì anh là một người có tài và có tấm lòng nhân hậu. Nhưng Kim thật không ngờ, cũng như tất cả mọi người không ai có thể ngờ Lê lại chọn Kim. Mà cái cách tỏ tình của Lê cũng không giống ai, sau này mỗi lần nhớ lại Kim vẫn cứ cười thầm một mình.
Kim nhớ rất rõ, buổi tối hôm ấy cả phòng rủ nhau đi xem văn nghệ bên trường bạn, lúc đầu Kim cũng định đi, nhưng rồi tới lúc mọi người áo quần tề chỉnh thì Kim lại lên cơn đau bụng ngấm ngầm, bực quá, Kim ở lại phòng một mình, lôi cuốn tiểu thuyết “Bố già” ra đọc lại. Đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, Kim nghe tiếng gõ cửa và tiếng nói cất lên đồng loạt:
- Có ai ở nhà không? - Nhận ra tiếng Lê, Kim đứng lên mở cửa và nói:
- Mấy bạn đi xem văn nghệ hết rồi! Anh Lê tới tìm Phấn phải không?
Phấn là cô bạn gái được mệnh danh người đẹp của khoa, lâu nay Phấn và Lê chơi với nhau có vẻ thân thiết lắm. Râm ran đã có lời đồn đại hai người đang tìm hiểu nhau.
Lê cười cười:
- Không, anh vừa gặp Phấn bên kia!
Kim ngạc nhiên:
- Ủa, vậy anh từ chỗ văn nghệ sang đây hả?
- Ừ, anh qua coi em bị sao mà nằm nhà? - Lê trả lời thật tự nhiên.
Kim bối rối:
- Em… em không sao… chỉ hơi mệt thôi!
Lê đứng ngay cửa ngó Kim rồi đột ngột nói:
- Kim ơi, em có nhận lời làm người yêu của anh không?
Kim ngớ người, vừa bất ngờ vừa mắc cỡ và mau chóng chuyển thành cảm giác tức giận.
- Em không muốn nghe anh giỡn kiểu đó!
Kim lùi vào phòng, tay kéo cánh cửa như muốn đóng sập lại.
Lê nhanh nhẹn bước hẳn vào trong nắm chặt tay Kim, nhìn thẳng vào mắt cô và nói với vẻ chân thành:
- Anh không giỡn! Anh nói thiệt, em có đồng ý không Kim?
Hai người chính thức đến với nhau bắt đầu từ hôm đó. Nhưng Kim vẫn không tránh khỏi những mặc cảm, cô luôn luôn lo sợ một ngày nào đó mình sẽ mất Lê. Nhưng rồi mấy năm sau tình yêu của họ vẫn bền bỉ và khi đã có công việc ổn định hai người đã thành vợ chồng chính thức sau một lễ cưới linh đình.
Tình yêu của Kim dành cho Lê mỗi ngày một thêm sâu nặng. Nhưng có một điều đáng buồn là vợ chồng sống với nhau hơn ba năm rồi mà Kim vẫn chưa một lần thai nghén. Kim nơm nớp lo sợ vì điều đó, nhưng Lê thì vẫn phớt lờ:
- Em làm gì mà quýnh quáng lên như vậy? Ba năm chưa có thì năm, sáu năm, năm sáu năm chưa có thì mười năm, đối cùng nữa thì mình vẫn mãi là vợ chồng son, chẳng sướng hơn sao? - Lê vẫn nói đùa với Kim như vậy.
Gia đình Lê tuy cũng nôn nóng có cháu nhưng họ cũng không đặt nặng vấn đề đó lắm, vì Lê không phải là con một, các anh và em trai của Lê cũng đã sinh cho dòng họ một đám nhóc rồi. Chính vì vậy, vợ chồng Lê – Kim không phải chịu nhiều áp lực.
Kim vẫn tưởng cuộc sống gia đình mình mãi bình yên trôi qua như thế, nhưng có ngờ đâu, cách đây hai tháng Lê về nhà với dáng vẻ phờ phạc và anh mắt thất thần. Kim hốt hoảng hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh?
Ban đầu Lê không nói lời nào chỉ thở dài thườn thượt rồi vào giường nằm gác tay lên trán. Kim phải vừa gặng hỏi, vừa như năn nỉ mãi đến nửa đêm hôm đó Lê mới chịu mở lời.
Lê đang ngồi bên cạnh Kim, bất giác anh sụp xuống chân Kim tha thiết nói:
- Kim ơi, anh xin em tha lỗi cho anh! Em có tha thứ thì anh mới dám nói ra toàn bộ sự thật…
Kim cảm thấy toàn thân mình như tê dại hẳn khi nghe Lê nói những lời như vậy! Phải rồi, giờ phút mà mình lo sợ đã đến, anh ấy sẽ đem lý do mình không có con ra để nói chuyện chia tay…
Nghẹn cứng nơi lồng ngực, nhưng Kim vẫn cố gắng gượng đỡ Lê ngồi lên:
- Có gì anh cứ nói ra đi, em chưa biết đó là chuyện gì thì làm sao em có thể nói tha thứ hay không kia chứ!
- Kim ơi… anh… anh lỡ có con với người phụ nữ khác rồi! - Lê ấp úng.
Cảm giác chua xót dâng tràn trong Kim. Cô không khóc, cũng không mắng chửi Lê như thói thường những người đàn bà khác vẫn làm khi biết ra mình bị phản bội. Kim chỉ lặng đi một lúc rồi nghèn nghẹn nói:
- Em hiểu… bây giờ anh muốn chúng ta chia tay, đúng không?
Lê hốt hoảng:
- Không! Không… Kim ơi, anh không có ý đó!
Kim cười cay đắng:
- Vậy ý anh là gì? Chẳng lẽ anh muốn sống một lúc với cả hai người sao?
Lê nhào tới ôm chặt Kim như sợ cô biến mất:
- Kim ơi… anh chỉ muốn em tha thứ cho anh… Thật sự giữa anh và cô gái đó không hề có tình cảm gì với nhau… Chỉ vì trong một cơn say, không làm chủ được bản thân nên mới xảy ra cớ sự…
- Anh nói nghe sao nhẹ nhàng quá, giữa anh với người đó không có tình cảm nhưng đã có đứa con làm sợi dây ràng buộc, sợi dây đó còn chắc chắn gấp trăm lần sợi dây tình cảm lứa đôi nữa anh à!
Kim cũng không hiểu sao lúc đó cô có đủ bình tĩnh đến vậy.
Lê ôm đầu vẻ đau khổ:
- Xin em hiểu cho anh! Cô gái kia cũng không bắt anh phải có trách nhiệm gì, cô ấy chỉ muốn… chỉ muốn…
Lê ngập ngừng nhìn Kim.
Kim hỏi:
- Cô ấy muốn gì? Tiền ư?
- Không! Không phải! - Lê vội nói - Cô ấy chỉ muốn giao đứa nhỏ lại cho vợ chồng mình nuôi dưỡng.
Kim hết sức ngạc nhiên khi nghe Lê nói vậy. Bởi theo Kim, không có cô gái nào lại dễ dàng bỏ qua một mối lớn như Lê. Cô ta đề nghị vậy nhằm mục đích gì? Nếu không muốn giữ lại đứa con sao cô ta không bỏ nó lúc mới tượng hình để đến khi sinh ra mới đem giao lại cho Lê nuôi dưỡng?
Những thắc mắc vừa gợn lên thì Kim đã nhanh chóng tìm được câu trả lời có tính thuyết phục rất cao. Có lẽ cô ta biết, nếu bắt buộc Lê cưới cô ta về làm vợ sẽ là điều không đơn giản, vì hiện tại tình cảm vợ chồng Kim vẫn còn sâu đậm, nồng nàng lắm. Cô ta đang đóng kịch, đang giả vờ hiền dịu, chấp nhận thiệt thòi để tạo trong lòng Lê một mối thương cảm. Trước tiên, cô ta giao con cho Lê, để vin vào đứa con cô ta có thể liên lạc thường xuyên với Lê rồi từng bước, từng bước cô ta sẽ hất chân Kim ra khỏi gia đình này một cách nhẹ nhàng.
Nhưng khi Kim nói ra những ý nghĩ đó thì Lê kịch liệt phản đối:
- Tại vì em chưa hiểu cô ấy nên mới nói vậy!
Kim mát mẻ:
- Đúng rồi! Em thì làm sao hiểu cô ấy bằng anh được!
Lê ôm đầu nhăn nhó:
- Khổ quá, anh không phải nói ý đó! Anh muốn nói với em là, ngay từ lúc đầu cô ấy không hề báo cho anh biết chuyện mang thai, bởi cô ta dự định sẽ nuôi con một mình, sẽ không bao giờ cho anh biết sự thật đó! Nhưng vì gia đình cô đang gặp nhiều chuỵên không may, cô không thể tiếp tục nuôi dưỡng đứa bé được nên mới nói sự thật với anh và mong anh nhận nuôi đứa bé để cổ được yên lòng đi xa…
Kim không làm sao tin được thiện chí của người phụ nữ đó, nhưng Kim cũng không biết phải làm sao hơn. Chia tay với Lê ư? Kim không làm được, Kim không biết nếu như không có Lê bên cạnh thì cuộc sống của cô sẽ ra sao? Cuối cùng, Kim đành phải ngậm đắng nuốt cay, giấu kín những ghen hờn đau đớn vào lòng để vui vẻ nhận đứa bé về nuôi dưỡng.
Kim bị mất ngủ kể từ ngày hôm ấy.
Đó là một đứa bé trai bụ bẫm, giống Lê như đúc. Cả nhà Lê mặc dù không dám tỏ rõ thái độ trước mặt Kim nhưng Kim biết ai cũng vui mừng ghê lắm.
Và cả Kim cũng vậy!
Kim luôn tỏ ra yêu thương đứa bé, Kim chịu khó chịu khổ vì nó. Mấy ngày đầu mới đem nó về, do nhớ mẹ nó khóc suốt đêm, Kim cũng thức suốt mấy đêm liền theo nó.
Lê xót vợ:
- Em ngủ đi, đã có chị vú lo cho thằng bé rồi!
Kim cười:
- Một khi em đã chấp nhận đón nó về đây thì em đã xem nó là đứa con ruột thịt của mình rồi, con em khóc như vậy, em làm mẹ thì anh kêu em ngủ làm sao được?
Lê vô cùng cảm động trước tấm lòng quảng đại bao la của vợ và càng thấy thương yêu, kính nể Kim hơn.
Tất cả mọi người đều khen Kim nức nở. Kim chỉ cười nói đơn giản:
- Thằng bé là máu mủ của anh Lê nên nó cũng là con của vợ chồng em, em cũng là mẹ nó!
Nhưng khi chỉ còn một mình Kim đối diện với thằng bé thì trong đầu cô lại tưởng tượng ra cảnh mẹ nó và Lê quấn quýt bên nhau, tưởng tượng ra những cuộc điện thoại, những gặp gỡ thường ngày giữa hai người để trao đổi về chuyện của thằng bé.
Mặc dù Lê đã nói rõ với Kim rằng, mẹ thằng bé sau khi giao con sẽ đi tới một nơi rất xa, có khi mãi mãi không quay lại, và mọi liên lạc giữa hai người là hoàn toàn không có, nhưng Kim làm sao tin được!
Kim ôm thằng bé lên, nhìn thật kỹ gương mặt nó, lòng Kim đau nhói từng cơn:
- Ông trời thật trớ trêu, phải chi đứa nhỏ này là con do mình đứt ruột đẻ ra thì còn gì hạnh phúc hơn nữa…
Nhưng nó lại là con của một người đàn bà khác! Người đàn bà đó mặt mũi ra sao Kim còn chưa biết được, nhưng hình bóng của cô ấy cứ mãi rình rập không cho Kim được yên. Kim luôn lo sợ một ngày vị trí của Kim trong nhà này sẽ không còn nữa, mà thay vào đó là mẹ ruột của đứa bé này.
- Họ mới là một gia đình! Còn mình… mình là ai chứ? Mình là gì trong nhà này chứ?
Kim luôn dằn vặt mình bởi những điều như thế.
Đứa bé thì ngược lại, càng ngày nó càng quấn quýt lấy Kim. Mỗi khi nó biếng ăn hoặc quấy khóc, chị vú dỗ hết hơi nó cũng không nghe theo, nhưng Kim vừa bế nó vào lòng là nó nín khóc, nhoẻn cười ngay.
Đối với mọi người đó là một niền vui, nhưng với Kim thì luôn nghĩ theo hướng ngược lại.www.mietvuon.vn
Tất cả những suy nghĩ, những dằn vặt của vợ, Lê hoàn toàn không biết. Anh đang ở trong một cảm giác ngập tràn hạnh phúc. Làm sao Lê không hạnh phúc được khi có một người vợ hiền lành, biết cảm thông, chia sẻ cùng chồng, khi có một đứa con trai đáng yêu như thế!
Chỉ mới một thời gian ngắn mà Lê đã có cảm giác Kim là mẹ ruột của thằng bé. Chính vì vậy, nhiều lúc đùa giỡn với vợ con, Lê vô tư nói:
- Thằng chó con cười giống mẹ nó chưa kìa, cái miệng đáng yêu quá!
Hoặc:
- Cục vàng của ba, đừng quấy nữa, để yên cho ba làm việc tạo dựng tương lai cho mẹ con con.
Những câu nói đó của Lê cứ như những cây đinh đâm thẳng vào trái tim Kim, mỗi ngày một thêm nhức nhối.
- Không thể để thằng bé tiếp tục tồn tại trong nhà này được!
Ý nghĩ đó đã xuất hiện trong đầu Kim từ lâu, nhưng càng ngày nó càng thúc giục Kim hơn.
Có lần, Kim định ôm thằng bé đi tới một nơi nào thật xa và cho nó cho người khác, sau đó trở về tìm cách nói dối Lê. Nhưng cách đó không ổn. Nếu sau này thằng bé quay về… không được! Chỉ có một cách duy nhất là làm cho nó biến mất khỏi thế gian này, có như thế hạnh phúc của Kim mới được đảm bảo.
Nhưng cách nào đây? Kim không sao nghĩ ra được! Thuê người bắt cóc rồi thủ tiêu? Chuyện đó không khó, nhưng Kim biết, chuyện gì mà có người thứ hai biết được ắt sẽ có người thứ ba, thứ tư và nhiều người khác cùng biết. Không thể nhờ tay ai, phải dựa vào bản thân mình thôi.
Từng ngày, từng ngày, Kim đều chú tâm theo dõi để lựa thời cơ tiêu diệt thằng bé. Nhưng khó ở chỗ làm sao để không ai nghi ngờ Kim? Kim là người khôn ngoan, Kim phải tính toán thật kỹ lưỡng để không để lại bất kỳ dấu vết nào, hoặc bất kỳ một mối nghi ngờ nào có hại cho mình.
Và rồi thời cơ đã tới.
Nửa đêm hôm đó Kim thức giấc và đi sang phòng thằng bé như thường lệ. Thằng bé ngủ say trong nôi, đôi má phúng phính hồng hào trông thật đáng yêu.
Dưới sàn nhà cạnh đó chị vú đang ngủ say như chết.
Kim chợt nhớ chiều này chị vú kêu bị cảm, Kim đã đưa thuốc cho chị uống, mà loại thuốc đó Kim biết khi uống vào thì ngủ rất say.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Kim. Kim đi đến bên cạnh chị vú gọi khẽ mấy tiếng, chị vú vẫn không hay biết gì, miệng há hốc thở khò khè nặng nhọc.
Kim cúi xuống lấy chiếc gối rồi nhón chân tới gần nôi của thằng bé, tay cầm chiếc gối, Kim nhìn nó một lúc rồi bất thần đè chặt chiếc gối lên mặt đứa nhỏ. Thằng bé giật mình nhưng không phát ra được tiếng kêu, hai chân hai tay nó chòi đạp quơ quào một lúc rồi xụi lơ bất động!
Kim không dám giở gối ra mà cố tình đè thêm một hồi lâu nữa, đến lúc chắc chắn thằng bé không còn thở nữa Kim mới nhẹ nhàng lật úp thằng bé xuống, cầm cái gối trả về chỗ chị vú rồi âm thầm quay lại phòng mình.
Cố gắng nằm im gần một tiếng hồ sau Kim mới giả vờ  rên rỉ gọi Lê dậy:
- Anh Lê! Em đau bụng quá… anh làm ơn dậy lấy thuốc giùm em đi…
Lê giật mình lồm cồm ngồi dậy mở đèn lục tìm thuốc cho vợ. Mỗi tháng khi hành kinh Kim vẫn thường bị những cơn đau bụng dữ dội như thế, đau quằn quại, đau đến mức không đi đứng được.
- Sao rồi em, đỡ chút nào không?
Lê lo lắng hỏi.
Kim không trả lời, chỉ nhăn mặt rên rỉ.
Lê ngồi bên vợ một lúc, khi thấy Kim có vẻ dịu bớt đã lim dim ngủ, anh rón rén đứng lên đi sang phòng thằng bé.
Kim hé mắt nhìn theo dáng chồng.
- Trời ơi! Con tôi sao vầy nè…
Tiếng kêu của Lê đánh thức chị vú dậy, nhưng chị vẫn còn ngơ ngác chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Kim vừa ôm bụng vừa cố lê bước chạy sang.
- Chuyện gì vậy anh?
Kim hớt hãi hỏi chồng.
Lê run rẩy chìa đứa bé đang nằm mềm oặt trên đôi tay:
- Thằng bé… nó… nó… chết rồi!
- Hả? Cái gì?
Kim như thất thần nhào tới ôm chầm lấy đứa nhỏ rồi kêu thét lên, ngã vật ra bất tỉnh.
Chị vú lúc này mặt cắt không còn hột máu, lính quýnh không biết làm gì trước cảnh gia đình rối loạn như vầy. Chị cúi xuống đỡ Kim dậy, Kim vùng lên nhào tới ôm chặt đứa bé vào lòng, tiếng kêu khóc xé lòng của Kim, tiếng nghẹn ngào của Lê, tiếng thổn thức sợ hãi của chị vú khuấy động cả màn đêm yên tĩnh.
Thằng bé chết do ngộp thở vì nó lật sấp trong nôi và không trở người lại được. Trách nhịêm này thuộc về chị vú vì đã bất cẩn không coi chừng bé chu đáo, nhưng Kim năn nỉ chồng đừng làm khó cho chị vú, thật ra chị ấy cũng đâu muốn thế!
Một tháng sau, khi nỗi tang tóc, buồn đau chưa kịp vơi đi thì Kim báo tin mình vừa mang thai khiến Lê và gia đình vui mừng khôn xiết.
Người vui mừng nhất chính là Kim!
Kim quan tâm đến bào thai một cách rất chu đáo. Cô quyết tâm bằng mọi giá phải sinh được cho Lê một đứa con thật khỏe mạnh. Nếu được vậy, Kim sẽ không còn điều gì để lo sợ nữa!
Đúng như mong ước của vợ chồng Kim, tám tháng sau Kim hạ sinh một đứa con trai xinh xắn và khỏe mạnh. Khỏi phải nói hai bên dòng họ ai nấy đều vui hơn bắt được vàng!
Kim không chịu mướn vú nuôi mà tự tay chăm sóc cho con từng miếng ăn giấc ngủ.
Nỗi đau buồn của Lê chừng như giờ đây đã tiêu tan hết. Anh rất vui vẻ, hạnh phúc bên mẹ con Kim.
Khi thằng bé được tròn tháng tuổi, Kim cho đặt chiếc nôi của nó ngay trong phòng của vợ chồng cô. Lê không phản đối điều đó, vì anh biết Kim vẫn còn bị ám ảnh bởi cái chết của đứa nhỏ lần trước. Vả lại tự bản thân Lê, anh cũng muốn được ở gần con bất cứ lúc nào.
Một đêm Kim đang ngủ bỗng có cảm giác ai đó nhìn mình chăm chú, cô mở choàng mắt ra, và trong cái ánh sáng mờ mờ của bóng đèn ngủ, Kim không thể nào tin được khi thấy đứa con thương yêu của mình đang đứng bên cạnh nhìn lom lom vào mặt Kim.
Kim muốn thét to lên nhưng miệng cô cứng ngắt, tay chân cũng không sao cử động được. Bên cạnh Kim, Lê đang ngủ rất say, tiếng thở của anh nghe đều đều trong đêm vắng.
Đứa bé nhìn Kim một lúc rồi nhoẻn cười, giơ bàn tay nhỏ xíu của nó bịt lấy mũi Kim rồi buông ra như đang đùa giỡn.
Mồ hôi tuôn ra dầm dề nhưng Kim vẫn không sao nhúc nhích được. Đứa bé cứ thoải mái cười đùa, ê a nói chuyện, mặc cho Kim gần như chết cứng trên giường.
Thật lâu sau, dường như đã chán trò chơi đó, thằng bé bóp nhẹ vào mũi Kim rồi tuột xuống giường, trèo trở vô nôi nằm ngủ ngon lành như không có gì xảy ra.
Kim thấy mí mắt mình đột nhiên nặng trĩu, và thiếp đi lúc nào không biết.
Sáng hôm sau vừa thức dậy là Kim nhớ ngay đến chuyện tối qua, cô vùng ngồi lên, chạy tới bên chiếc nôi thì thấy thằng bé vẫn nằm ngoan trong đó.
Kim ngồi bệt xuống đất ôm đầu nghĩ ngợi.
- Có lẽ do mình bị ám ảnh chuyện trước đây nên đã nằm chiêm bao thấy điều bậy bạ!
Kim cố nhủ lòng mình như vậy nhưng khi đứa bé thức giấc đòi được mẹ bế, Kim bế con mà vẫn cảm thấy run rẩy cả người. Nhưng nỗi lo lắng này Kim không thể san sẻ cho bất kỳ ai.
Lê ăn sáng xong, nựng nịu con một chút rồi đi làm như thường bữa. Còn lại hai mẹ con trong phòng tự nhiên Kim thấy không an tâm, cô vội bế thằng bé đi xuống phòng khách, vừa trông con vừa nói chuyện với chị giúp việc cho đỡ sợ.
Chị giúp việc lui cui lau bàn ghế, Kim ôm thằng bé lên cho nó bú. Bất ngờ thằng bé giơ thẳng cánh tay lên bóp mũi Kim một cái đau điếng.
- Á….
Tiếng la của Kim làm chị giúp việc giật mình quay lại hỏi:
- Gì vậy cô?
Kim bối rối:
- Không!... Không có gì, chân nó đạp trúng bụng tôi đau quá…
Nói xong câu đó, Kim thấy rõ ràng thằng bé nhoẻn miệng cười và ánh mắt nó nhìn Kim thật là đáng sợ.
Quá sợ hãi, Kim gọi chị giúp việc:
- Chị Hoa, chị bế thằng nhỏ giùm tôi chút!
Vội vã trao đứa bé cho chị Hoa, Kim chạy nhanh về phòng mình ngã vật ra giường nằm thở hổn hển.
- Trời ơi… mình bị sao thế này? Chẳng lẽ…
Kim không dám nghĩ tiếp nữa.
Tối hôm đó Kim rụt rè đề nghị với Lê:
- Anh à, hay mình mướn người trông coi thằng bé giúp em đi, nó ngày lớn càng làm em đuối sức…
Lê hơi ngạc nhiên nhưng cũng đồng ý:
- Ừ, nếu em muốn thì cứ thuê người! Hồi mới sinh chẳng phải anh đã đề cập tới việc này rồi sao? Chỉ tại em quá mê con, cứ đòi để tự mình chăm sóc, giờ mới biết mùi phải không?
Kim cười như người có lỗi:
- Dạ, em cũng rất muốn tự mình chăm sóc con mình, chứ giao cho ai em cũng không an tâm, nhưng dạo này sức khỏe em giảm súc quá… Chờ một thời gian nữa khỏe lại, em cũng sẽ không giao con cho ai đâu!
Lê cười, bẹo má vợ.
Mấy ngày sau trong nhà Kim có thêm một cô nuôi trẻ. Đó là một người phụ nữ đứng tuổi, sạch sẽ và mềm mỏng.
Đêm đầu tiên dời chiếc nôi sang phòng khác, thằng bé cứ khóc ngằn ngặt, chị vú dỗ cách nào nó cũng không nín. Kim xót ruột chạy sang bế con. Vừa được mẹ bế thằng bé nín khóc và ngủ ngay lập tức. Kim ứa nước mắt vì thương và sợ.
Thật tình Kim không muốn mướn vú nuôi, nhưng lúc này Kim lại sợ vì thằng bé có những cử chỉ rất lạ với cô, thành ra Kim bắt buột phải làm như vậy.
Đợi nó ngủ say, Kim nhẹ nhàng đặt trở xuống nôi, lúc cô cúi người kê lại chiếc gối nhỏ xíu trên đầu thằng bé, thì rõ ràng nó trợn trừng hai mắt nhìn Kim khiến Kim bật lùi lại phía sau lảo đảo suýt té.
- Sao vậy cô?
Chị vú ngạc nhiên hỏi.
- Không sao… Tôi… tôi hơi chóng mặt…
Kim lúng túng trả lời.
Những ngày kế tiếp, thỉnh thoảng Kim vẫn bị thằng bé làm cho hết hồn một trận, nhưng rồi dần dần mọi việc trở lại bình thường như cũ.
Tuy vậy, Kim vẫn chưa hết sợ. Những lúc thương con quá, Kim rất muốn ôm chặt nó vào lòng để hát ru cho nó ngủ, nhưng cô lại không dám, chỉ ngồi xa xa nhìn nó mà thôi.
Thắm thoát gần một năm trôi qua, lúc này Kim không còn sợ con trai nữa, vì đã lâu lắm nó không hề có một cử chỉ nào kỳ lạ nữa.
Đôi lúc Kim tự hỏi, có khi nào tất cả những chuyện đó đều là ảo giác do mình quá sợ hãi mà ra? Ban đầu thì Kim không tin, nhưng dần dần Kim đã thuyết phục được mình. Giờ đây, đã có những đêm Kim và con trai ôm nhau đùa giỡn rồi cùng lăn ra ngủ.
Khi thằng bé chập chững đi những bước đầu đời, Kim mừng đến rơi nước mắt.
Lúc này tuy chị vú vẫn còn ở trong nhà nhưng hầu như mọi việc chăm sóc thằng bé đều do một tay Kim lo liệu.
Mà cũng lạ, thằng bé hồi nhỏ khỏe mạnh là vậy nhưng lớn lên nó lại thường hay đau ốm. Không gì nặng nhưng cứ vài ba hôm là bị ấm đầu sổ mũi, đêm nó ngủ không yên cứ quấy khóc liên tục. Kim vì chăm con nên cũng gầy sút đi trông thấy.
Sinh nhật lần thứ nhất của con trai được Lê và Kim tổ chứ thật lớn. Những người tới dự toàn là những người có vai vế trong giới kinh doanh. Mục đích của Lê không phải tổ chức sinh nhật con để thu lợi mà là để khoe cậu quý tử của mình.
Ai nấy đều tấm tắc khen Lê có phước, sinh được một thằng con kháu khỉnh đến như vậy, mới mười hai tháng tuổi mà đã đi những bước vững vàng.
Lê và Kim hãnh diện lắm.
Tối đó vì uống nhiều rượu nên Lê ngủ rất say, chỉ còn một mình Kim trăn trở không ngủ được. Cô đang nghĩ tới viễn cảnh tương lai đứa con yêu quý của mình. Lớn chút nữa, nhất định Kim sẽ cho nó vào học ở trường tốt nhất thành phố, rồi sau này sẽ cho nó đi nước ngoài du học. Khi đó, chắc chắn Kim phải đi theo chứ không thể để con một mình nơi xứ lạ quê người được!
Càng nghĩ Kim càng thấy phấn chấn. Cô không ngủ được nên chạy sang phòng con thăm nó.
Thằng bé vẫn chưa ngủ, nó nằm nói chuyện ê a một mình với cái lục lạc trên tay. Kim vui vẻ bế con lên nựng nịu.
Hai mẹ con giỡn với nhau một lúc, Kim nằm dài xuống sàn nhà để con trai lên bụng cho nó ngồi chơi.
Bất chợt, nó chồm tới vơ lấy chiếc gối gần đó và cố hết sức đè chặt lên mặt mũi Kim, Kim hốt hoảng vẫy vùng và thật khó khăn mới đẩy chiếc gối ra được.
Thằng bé vẫn vô tư ê a nói chuyện với Kim.
Kim ngồi bật dậy sững sờ nhìn con trai và bỗng nhiên cảm giác sợ hãi lại ập đến, mặc dù trông thằng bé lúc này rất đỗi bình thường, ngoan ngoãn dễ thương…
Nó lại lấy chiếc gối tự ấp vào mặt mình rồi lại đưa ngoài, miệng cứ nói liếng thoắng:
- Cúp… hà! Cúp… hà!
Kim như sực tỉnh. A, có gì đâu, nó đang chơi cướp hà với mẹ đây mà, trò chơi này Kim vẫn thường chơi với con mỗi ngày, sao tự nhiên lúc nãy Kim lại liên tưởng tới chuyện không hay nhỉ?
Mừng quá, Kim ôm con vào lòng hôn rối rít.
- Mẹ hư quá phải không con?
- Ừ, hư lắm! Đáng chết lắm!
Kim bật té ngửa khi bất thần thằng bé nói rõ ràng từng tiếng. Cô vừa bò vừa lết ra khỏi phòng con, run rẩy trèo lên nằm cạnh bên chồng.
Sợ hãi vô cùng nhưng Kim vẫn lo tới sự an nguy của con trai. Cô kêu lớn:
- Chị vú ơi! Chị Vú! Mau qua phòng coi thằng bé sao rồi!
Có tiếng chị vú đáp rồi tiếng chân chị đi vào phòng thằng bé, Kim hơi an lòng ôm chặt lấy Lê để lấy lại bình tĩnh.
Sáng hôm sau, tất cả mọi việc vẫn bình thường, chỉ có tinh thần của Kim là bất ổn.
Lê vừa xỏ giầy vừa bảo Kim:
- Em qua bế thằng bé về cho anh nựng nó một tí!
Kim không tự đi như mọi ngày mà ra trước cửa phòng gọi chị vú bế nó sang.
Hai cha con giỡn với nhau trong lúc Kim cứ đứng nhìn chăm chú. Kim cố tình tìm ra cái sự lạ lùng của đứa nhỏ nhưng hoàn toàn không thấy gì.
Lê đi làm rồi, Kim chợt hỏi chị vú:
- Chị ơi, hổm nay chị thấy thằng bé biết nói chưa?
Chị vú hơi ngạc nhiên trước câu hỏi lạ lùng của Kim nhưng chị vẫn trả lời một cách lễ phép:
- Dạ, bé chưa biết nói gì khác ngoài mấy tiếng “ba, ba”, “má, má” thôi cô ạ!
Kim vẫn chưa hết thắc mắc:
- Có đứa bé nào bằng tuổi này mà nói được tròn câu rõ tiếng không vậy chị?
Chị vú bật cười:
- Dạ, chắc không có đâu cô! Ít nhất là tôi chưa nghe nói tới chuyện đó bao giờ…
Suốt những ngày sau đó Kim vẫn sờ sợ khi tới gần con trai. Thái độ đó của Kim làm Lê chú ý.
- Em bị sao vậy? Mấy hôm nay không thấy em nựng nịu thằng nhỏ?
Lê thắc mắc hỏi.
Kim ấp úng:
- Em…
Kim không biết viện lý do gì để biện hộ cho hành vi không bình thường của mình nên cứ ngắt ngứ hoài không nói được.
- Có gì vậy? Em nói cho anh biết đi…
Lê hỏi dồn.
Kim suy nghĩ một chú rồi nói:
- Anh à, tự nhiên mấy hôm nay em cứ nằm mơ thấy con mình lạ lắm… giấc mơ đó cứ ám ảnh em, mỗi lần tới gần con là em có cảm giác sợ hãi… em không biết tại sao nữa…
- Chắc thần kinh của em có vấn đề rồi! Anh nghĩ sáng mai em nên đến gặp bác sĩ để tư vấn đi, đừng coi thường bỏ qua, không nên đâu nghe em!
Nghe Lê nói vậy, Kim như vớ được phao. Cô rất mong tất cả những sự việc vừa qua là do thần kinh của cô bị trục trặc chứ con trai cô vẫn hoàn toàn bình thường!
Sáng hôm sau Kim đi khám bệnh theo lời khuyên của chồng. Sau khi kể cho bác sĩ nghe một số biểu hịên không bình thường, tất nhiên Kim làm sao dám kể ra cái nguyên nhân dẫn đến điều này, bác sĩ chẩn đoán Kim bị suy nhược thần kinh rồi kê toa ra thuốc.
Kim uống thuốc rất đều đặn với hy vọng cải thịên được mọi sự.
Nhưng hình như Kim đã không cải thiện được gì mà tình trạng còn tồi tệ hơn trước nữa!
Một buổi tối như thường lệ, Lê nằm trên sa-lông đọc báo, Kim ngồi bên cạnh vừa xem ti- vi vừa chơi với đứa bé.
Thằng bé chơi với chiếc máy bay một lúc đã thấy chán nên sà lại ôm cổ mẹ. Kim chìu con, vác nó trên vai rồi đưa tới đưa lui như đang cho con đi tàu lượn. Thằng bé thích chí bật cười nắc nẻ.
Lê bỏ tờ báo qua một bên nhìn hai mẹ con chơi giỡn với nhau rồi mỉm cười thật hạnh phúc.
Nhưng đột ngột, hai cánh tay đang vòng qua cổ Kim bỗng siết thật mạnh, Kim gần như nghẹt thở. Cô té quỵ xuống đất, lưỡi lè ra khổ sở, hướng ánh mắt cầu cứu về phía Lê nhưng Lê như không hề trông thấy gì, vẫn cứ mỉm cười ung dung bình thản…
Đứa bé bỏ tay ra cũng đột ngột như lúc nó siết vào. Kim hoảng hốt hất nó xuống đất rồi ho lên sặc sụa. Thằng bé bị mẹ hất văng ra đang khóc ngất dưới sàn.
Lê vụt đứng lên đỡ con và ngạc nhiên hỏi:
- Em sao vậy? Sao tự nhiên quẳng con xuống vậy, rủi nó có gì thì sao?
- Sao lúc nãy nó suýt giết chết em thì anh không lên tiếng?
Lê trố mắt nhìn vợ:
- Em nói gì vậy? Em có còn tỉnh táo không?
Nước mắt Kim trào ra, cô  ngồi phịch xuống đất nức nở:
- Lúc nãy nó siết cổ em, em tưởng mình chết đến nơi rồi mà anh vẫn cứ nằm đó mỉm cười…
Lê hốt hoảng đặt con trai xuống rồi chạy tới ôm vợ:
- Kim, Kim ơi! Em phải tỉnh táo nghe chưa? Sao tự nhiên em nói năng lung tung quá vậy? Em bị sao rồi?
Kim hất tay Lê ra, vùng vằng đứng dậy:
- Mặc xác tôi! Cha con các người cứ vui đùa với nhau đi, tôi thế nào mặc kệ tôi!
Kim bỏ về phòng, Lê đứng ngẩn ngơ giữa nhà không hiểu chuyện gì đang xảy ra với vợ mình. Thằng nhỏ thì cười như nắc nẻ với con lật đật mà nó đang cầm trên tay.
Sáng hôm sau Kim có vẻ bình tĩnh hơn nhưng vẫn không dám tới gần con, mà thằng bé cứ nằng nặc đòi mẹ bế. Lê phải dỗ dành:
- Con trai ngoan, con chơi với vú đi nghen! Hôm nay mẹ không khỏe nên không chơi với con được… Con đừng quấy mẹ nhe…
Khi chị vú đã bế thằng bé đi chỗ khác, Lê quay sang vợ ân cần nói:
- Anh thấy cần phải đưa em đi khám lại đó Kim à!
Kim ngồi lặng một lúc rồi ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Lê, nói trong tiếng nghẹn ngào cố nén:
- Anh ơi… có khi nào… có khi nào hồn ma của thằng lớn về phá em không? Tại sao lâu nay em luôn nhìn thấy những cử chỉ lạ lùng đáng sợ của con mà không ai thấy? Em biết thần kinh em không có gì đâu, chỉ là… em bị ma ám mà thôi! Hay là anh cho em đi tìm thầy bùa thầy pháp về trừ tà trong nhà mình nghe anh?
Lê thật sự bất ngờ khi nghe Kim nói vậy. Anh phản đối quyết liệt:
- Em đừng có điên như vậy! Nhà cửa đang sống đàng hoàng vui vẻ vầy mà tà ma cái gì? Anh không hiểu sao em lại đổ lỗi lên đầu vong hồn một đứa con nít? Nó chỉ là đứa nhỏ mới có mấy tháng tuổi, nó có gì thù hằn với em đâu mà về ám em kia chứ? Đúng là thần kinh em không ổn nên mới nghĩ ra những chuyện như vậy!
Bình thường Lê rất hay chìu theo ý vợ, nhưng riêng lần này Lê kiên quyết tới cùng, mặc cho Kim khóc lóc van xin.
- Đứng lên! Em đứng lên thay áo quần, anh sẽ đưa em đi khám bệnh!
Lê ra lệnh.
Kim không làm sao khác hơn được nữa.
Mặc dù hàng ngày Lê vẫn cho vợ uống thuốc đầy đủ theo lời dặn của bác sĩ, nhưng tinh thần Kim ngày càng trở nên hoảng loạn, suy sụp. Đã hơn một tuần qua Kim không hề chạm tới con trai, cũng không cho chị vú bế nó vào phòng ngủ của vợ chồng cô. Bất kỳ tiếng cười, tiếng khóc của thằng nhỏ cũng làm cho Kim giật bắn người hốt hoảng.
Mỗi lúc Lê vắng nhà là Kim chốt chặt cửa phòng và nằm lì trong đó.
Cái tin Kim bị tâm thần đã lan ra cả hai bên gia đình, tất cả những người thân đều rất ái ngại cho Lê. Họ khuyên Lê nên làm cách này cách khác, nhưng không có cách nào đem lại cho Kim sự bình an trong tâm trí.
Chỉ riêng một mình Kim biết mình vẫn tỉnh táo bình thường, và Kim cũng biết, những hàng động kỳ lạ của con trai mình chính là sự trả thù đứa bé con Lê! Nhưng chuyện này Kim phải cay đắng giữ chặt trong lòng, không dám thổ lộ cho bất kỳ một người nào khác biết, mà nhất là Lê.
Thời gian đầu, mặc dù rất sợ nhưng Kim vì quá thương con nên cố gắng viện ra đủ thứ lý do để tin chắc con trai mình vẫn bình thường, nhưng đến lúc này thì Kim không thể dối lừa mình được nữa. Và hình như lúc này đứa bé càng đeo bám theo Kim để quấy rối cô hơn.
Hơn một tuần không đến gần thằng bé, Kim có phần ổn định hơn. Thấy vậy, Lê hỏi:
- Em nhớ con không? Anh đem nó qua đây cho em nựng một chút nhé?
Kim đang ngồi trên giường nghe chồng hỏi thế giật nảy người lui sát vào một góc:
- Không! Không… em không muốn trông thấy nó! Anh à… hay là… mình gởi nó đi đâu đi…
Lê nhìn sững vợ, rồi bất chợt anh thở dài thườn thượt:
- Kim ơi… nếu em cứ thế này, dù không muốn chút nào nhưng chắc có lẽ anh phải đưa em vào viện để chữa trị thôi!
Kim òa khóc:
- Không, anh ơi… em không có bị điên đâu! Em vẫn hoàn toàn tỉnh trí mà… anh không được đưa em vào đó!
Lê nắm chặt hai vai vợ lắc lắc:
- Em nói mình tỉnh trí, vậy tại sao em lại sợ chính đứa con mà em mang nặng đẻ đau, đứa con mà em từng yêu thương hơn cả mạng sống của mình?
Kim ôm lấy chồng thổn thức:
- Sao anh không chịu tin em? Em nói là hồn ma của thằng lớn đã nhập vào con mình rồi, nó luôn muốn hãm hại em!
Lê khổ sở:
- Em càng nói càng bậy bạ! Sao tự nhiên lại bảo thằng bé bị ma nhập? Có người mẹ nào nói con mình như vậy không kia chứ? Mà cho dù là như vậy, nhưng nếu là hồn ma của anh nó thì sao lại muốn làm hại em? Thằng lớn luôn quấn quýt yêu thương em mà, đúng không? Và tại sao đối với tất cả mọi người, con mình vẫn là đứa là một đứa bé hoàn toàn bình thường, chỉ riêng em lại nói vậy?
Kim cứng họng không biết làm sao giải thích cho Lê hiểu vì không thể phơi bày sự thật mà cô đã cố tình chôn dấu thật kín trong lòng.
Kim khóc, ngày nào cũng khóc. Cô suy sụp cả tinh thần lẫn thể xác, mà đứa bé vẫn không chịu buông tha.
Một buổi trưa, chờ cho chị vú dỗ thằng bé ngủ xong rồi Kim mới len lén đi xuống nhà bếp để lấy thức ăn. Đang loay hoay, Kim có cảm giác như ai đó đang níu lấy vạt áo mình. Quay lại, Kim suýt nghẹt thở khi thấy thằng bé đứng bên cạnh từ lúc nào, một tay nó nắm lấy vạt áo Kim, một tay lôi theo chiếc gối. Nó nhìn Kim bằng ánh mắt như vừa giễu cợt, vừa căm thù.
- Mầy… mầy… muốn gì đây?
Kim như muốn hụt hơi.
Nó ngoác miệng ra cười rồi nói:
- Mẹ… con muốn chơi với mẹ, chơi cúp hà với mẹ!
Vừa nói, nó vừa đưa cái gối lên che kín gương mặt mình rồi ngoẻo sang một bên cười với Kim một cách hết sức vô tư, vui vẻ.
- Không… tao không rảnh… Ai dắt mầy xuống đây?
Kim lùi dần, nhìn lên thang lầu và hỏi.
Thằng bé vẫn không chịu buông áo Kim ra, nó lẳng nhẵng bám theo và nói rất rành rạch:
- Con tự đi tìm mẹ mà… con phải chơi cúp hà với mẹ… mẹ phải chơi với con, chơi với con nghen mẹ?
- Không! Không… Chị vú ơi…
Kim hét thật lớn, nhưng cả chị vú và chị giúp việc nhà hình như không ai nghe thấy, không ai có mặt để giúp đỡ Kim trong lúc này.
Kim giằng mạnh chiếc áo mà vẫn không sao dứt ra khỏi tay thằng bé được. Quá hốt hoảng, Kim vớ lấy cây kéo trên kệ bếp và rạch thẳng một đường đứt lìa vạt áo mà thằng nhỏ đang nắm chặt.
Thoát được nó, Kim chạy thật nhanh lên lầu, chui vào phòng mình và đóng sầm cửa lại. Kim còn đang đứng tựa lưng vào cửa mà thở dốc thì bất thần cô nhìn thấy thằng bé đang ngồi chễm chệ trên giường, hai tay nó ôm khư khư chiếc gối.
- Mẹ… chơi cúp hà với con đi mẹ! www.mietvuon.vn
Kim suýt ngất xỉu, nhưng cô đã cố lấy hết bình tĩnh để tông cửa chạy ra ngoài, nhảy một lúc mấy bậc thang lầu và cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng ra vườn.
Trời ạ, trước mắt Kim, thằng bé đang ngồi đung đưa trên chiếc xích đu, hai cánh tay giang ra như muốn ôm chầm lấy Kim vậy!
Lúc này thì Kim không còn đủ tinh thần và sức lực nữa, Kim khụyu xuống ngay bậc thềm, đôi mắt thất thần và miệng thì ú ớ kêu rên.
Thằng bé thấy Kim té ngã, nó đứng lên rồi lẫm chẫm đi tới kéo tay Kim:
- Mẹ hư quá! Mẹ đáng chết quá! Mau về phòng chơi với con nè mẹ ơi… Mẹ thích chơi với con lắm mà?
Không hiểu sao Kim lại ngoan ngoãn đứng lên và đi theo sau thằng bé. Nó bước lên thang lầu một cách vững chãi không giống như một đứa bé thông thường ở tuổi đó. Kim xiêu vẹo bước theo sau lưng. Hai mẹ con đi vào phòng Kim, Kim quay lưng chốt chặt cửa phòng.
Kim chậm chạp leo lên giường, thằng bé vừa cười nắc nẻ vừa đè Kim nằm ngửa ra giường rồi lấy chiếc gối úp lên mặt Kim. Đôi tay nhỏ bé của nó lại có một sức mạnh phi thường, Kim không sao đẩy ra được!
- …hà!
Chờ cho Kim gần tắt thở, thằng bé lại giở gối ra. Nó đùa với Kim như mèo giỡn chuột.
- Vui không mẹ? Vui không?
Kim nhướng mắt nhìn con trai, nhưng ánh mắt Kim không hề biểu lộ một cảm xúc vui buồn nào hết.
- Chơi nữa nghe mẹ?
Thằng bé hỏi nhưng không cần nghe Kim trả lời, nó lại tiếp tục đè gối lên mặt Kim. Lúc này nó không cười nữa mà nói với giọng hằn học:
- Mẹ đáng chết! Mẹ thật đáng chết! Mẹ thật đáng chết!
Hơn mười phút sau, đứa bé dường như đã đuối sức, nó ngã ra nằm cạnh bên Kim rồi từ từ nhắm mắt lại.
Lê mở cửa vào phòng, trước mặt Lê là một cảnh tượng hãi hùng: Kim nằm trên giường hai mắt trợn trừng, cạnh bên là đứa bé cũng đã không còn thở nữa, hai bên khóe mép nó là hai dòng máu chảy dài xuống gối…
Hết

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét