Thứ Tư, 20 tháng 4, 2011

Mẹ Đã Ra Đi

Mẹ Đã Ra Đi
Thích Huệ giáo
 
Tôi vẫn biết rồi ai cũng phảichết, nhưng sao vẫn đớn đau vô ngần. Có Ai biết được tâm trạng của những người con. mất Mẹ. Tôi cố nén lòng mình, nhưng nỗi đau vô ngần vẩn tuôn trào biến thành những giọt nước mắt. Những giọt nước mắt ấy dù đi ra hay chảy ngược vào trong tâm khảm tận cùng nhất vẫn không có nghĩa lý gì, cho nỗi bơ vơ cùng tận. 
Vẫn biết trước rồi một ngày nào đó mình sẽ cô đơn và thật sự heo hút khi mất Mẹ, thế mà vẫn níu kéo, vẫn than van lơ lững như những tầng mây mang dại. 
Không biết bây giờ Mẹ đang ở đâu nhỉ, ở một thế giới bên kia hay ở ngay bên cạnh mình, một câu hỏi nghe dường như cất lên tiếng nói của Đức Mục Kiền Liên ngày trước, nhưng tôi lại khác, tôi không có diễm phúc để gặp được hội chúng Thánh Tăng và Đức Phật hổ trợ dẫn đường, tôi là một kẻ phàm phu, do vậy tôi vẫn tìm kiếm dù bất cứ Mẹ đang ở đâu, tôi lần mò theo con đường của Người xưa. 
Tình Mẹ nói sao cho hết, Mẹ đã sống trọn đời vì các Con yêu của Mẹ, vì những đứa con khờ dại nhất, chúng đã chưa từng khôn lớn trong vòng tay của Mẹ, thế mà Mẹ vẫn cười , vẫn hừng sáng, như ánh trăng tỏa sáng êm đềm giữa màn đêm bao la, Mẹ vẫn vui tươi như cành dương luôn rũ xuống trần thế, và luôn hạnh phúc bên đàn con trẻ. 
Ngày Mẹ đưa con vào chùa! Cũng là ngày con lạy tạ từ Mẹ. Xin Mẹ tha thứ cho, con đã bỏ mẹ đi theo một con đường, con đường ấy cao hơn xa hơn và hạnh phúc hơn theo nhận thức của chính con. 
Ngày ấy con lạy Mẹ! Cũng là ngày mà con đã qùy dưới chân đức Phật thề nguyện với chính mình, con sẽ tạo niềm hạnh phúc cho riêng Mẹ. 
Mẹ đã khóc! Phải chăng Mẹ đã khóc vì con, khóc cho đứa con thơ dại đã bỏ Mẹ đi tìm con đường và chấp nhận sống đới của một tu Sĩ không nhà, thực hiện đời sống bần cùng nhất. Tại sao Mẹ vẩn vui? Dòng nước mắt của Mẹ là dòng nước mắt hạnh phúc nhất, nhưng vẫn chứa đựng nỗi xót xa. 
Con vô tư giỡn chơi xung quanh đức Phật. Ngày ngày mẹ thấy vui, niềm vui cứ thế mà dâng trào. Con không hiểu sao, Mẹ lại vui khi con sống xa Mẹ, sống bơ vơ giữa chốn rừng hoang dã, giữa những âm thanh chỉ là lời kinh và tiếng mõ vang hồi trong những đêm đông lạnh buốt . Phải chăng Mẹ đã nhận ra giá trị của những cánh đồng hoang mà người gieo và gặt không cần biết kết quả, hạn kỳ, của sự yên tỉnh độc cư  tạo nên những vĩ nhân trần thế. 
Mỗi lần gặp Mẹ, con  thẹn thùng và thèm khát được ngồi trong lòng của Mẹ, thế mà chỉ mới cái vuốt ve đầu tiên trên chiếc trỏm thưa thớt của con, nước mắt Mẹ đã rơi. Thấy vậy con chạy trốn để Mẹ đừng khóc nữa. 
Cuộc đời con gian truân! Đã nhiều lần con cố dấu Mẹ. Nhưng nào có dấu được đâu. Bởi vì trong tâm tư của Mẹ, hình ảnh con vẫn mãi hiện hữu. Mẹ sống giữa đời, để cho con, Mẹ sống lam lũ, Mẹ nhẫn nại, chịu đựng tất cả cho con mau khôn lớn. 
Nhưng tuổi thơ của con sống như gió bay giữa bầu trời lơ lững, con chỉ nhớ Mẹ, khi tâm hồn con bị cấu xé, tan nát_ Lạy Mẹ, hãy tha thứ cho con. 
Có những đêm con nằm dài trên một chiếc giường to. Chiếc giường đó gợi lại tâm trí của con ngày nào đó được nằm bên Mẹ, thật ấm áp vô cùng.Thế mà bây giờ con lạnh buốt. Nhưng con lại không muốn bỏ nó đi, để chạy về nhà thoáng nhìn thấy Mẹ đứng ở đầu đường, sức mạnh nào đó đã vô hình cuốn lấy con. Phải chăng niềm tin của Mẹ và chính là hoài bảo của Mẹ đã gởi gắm trong trái tim trẻ thơ của con. 
Mẹ đã lạy với trờI đất, Mẹ sinh con ra nhưng mẹ đã hiến dâng lên đức Phật cho con làm đệ tử của Ngài. Một sự dâng hiến cao cả, vô bờ bến, sự dâng hiến đó đòi hỏi cả cuộc đời hy sinh của Mẹ. 
Đức Phật cao xa đã chứng giám cho Mẹ chúng con. Người đã dâng hiến lên Ngài những gì Người đã yêu thương nhất, Giờ này nó không còn ở bên Người sinh ra nó nữa, nó đã theo lí tưởng của Ngài làm tôn vinh đất Phật. 
Con mỗi ngày lại càng đi xa, xa theo chiều con lớn. Con đi mãi, đi mãi trên đoạn đường cô lữ, phố thị viễn phương. Đôi mắt ước của con mỗi ngày mỗi sáng lên, cô động lại thì thân con lại xa Mẹ. Mẹ đã già đi theo năm tháng, nhưng con vẫn chưa có cơ hội để có lời an ủi bên Mẹ tuổi già, như con đã làm và đã từng khuyên nhủ, an thần cho nhiều chúng sinh khác. 
Những ngày xa Mẹ, có ai đó nhắc về con, thế là hai dòng nước mắt của Mẹ tuôn trào. Con biết những dòng nước mắt ấy chứa đựng biết bao tâm cang của Mẹ. Nó chưa hẳn là những dòng nước mắt đau khổ, hạnh phúc cũng không, nhưng chính là muốn gặp được con, Mẹ đã trông chờ trong từng giây phút. Cữa Thiền khép kín quá phải không Mẹ? Không! 
Những chiếc áo vàng đu đưa, hình bóng của một vị Sư đi ngang qua mắt của Mẹ. Mẹ cảm động, Mẹ dâng trào, tựa như là các con của Mẹ. 
Bao nhiêu thị phi ngang trái của cuộc đời họ bàn luận về con đã đến tai của Mẹ. Họ nói về con ư, Mẹ nở nụ cười hoan hỷ nhất để trả lời thị phi đó. Chỉ tâm niệm một đời mong con mau lớn, ở bên đức Phật. 
Có những tháng ngày con lơ lất giữa chợ đời, đời thổi con bay, Mẹ khóc - Mẹ đau khổ! Mẹ đã đánh đổi toàn bộ tâm trí, Mẹ điên dại, lây lất giữa đoạn đường cò lại, mặc tình cho người thương hại, cho kẻ chê bai, Mẹ đã đánh đổ tất cả những gì Mẹ đã gầy dựng_ Chỉ vì những đứa con của Mẹ. 
Cuộc đời đã đẩy con Mẹ.  Các con của Mẹ đã tham quyền quý, danh vọng, con Mẹ đã quá tham cuộc đời gió bụI bỏ quên Mẹ mà đi- Giờ này chúng con đã tỉnh giấc mộng tan bồng chưa vậy Mẹ, có sự đau khổ nào đau hơn khi Mẹ đã qua đời nữa không? Cuộc đời của chúng con còn quá dài, nhưng chúng con tin chắc rằng không có nỗi đâu nào lớn nhất bằng nỗi đau mất Mẹ.
 Mẹ đã đi rồI!!!
 Kỳ Viên- Nha trang/ 16-4- Bính tý
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét