Suốt 10 năm trời, xóm Đầu (thôn Sơn Quả, xã Lương Phong, Hiệp Hòa, Bắc Giang) chết không biết bao nhiêu trâu, bò, lợn, chó. Tất cả số vật nuôi thân thiết với nhà nông này cứ đột nhiên "nổi cơn điên" rồi lăn ra chết. Những câu chuyện kỳ lạ được người dân thêu dệt đầy chất ma quái.
Chuyện về "làng ma ám" đã được người dân trình cả lên Đại biểu Quốc hội tỉnh Bắc Giang với mong muốn các nhà khoa học về làng tìm ra lời giải đáp và có cách giúp dân thoát cảnh... "ma ám". Gần đây, khi Sở Khoa học Công nghệ tỉnh Bắc Giang vào cuộc, xóm Đầu bỗng trở nên nổi tiếng và là sự kiện đáng quan tâm. Người ta gọi xóm Đầu là "làng ma ám".
Đi dưới những lũy tre xanh mướt, những con đường quanh co, tôi tìm đến xóm Đầu. Xóm Đầu cách thị trấn Thắng (Hiệp Hòa) chừng 6 km, nằm co cụm quanh những **n cát, những ngôi nhà nghèo xác nghèo xơ lẫn trong những lũy tre.
Trưởng xóm Lưu Văn Lần vừa nói vừa thở dài thườn thượt: “Xóm có 34 hộ, có 37 con trâu bò thì cả 37 con đều lăn ra chết. Lợn, chó đếm không xuể, nhà có 1 con cũng chết, nhà có 10 con, 15 con, 40 con cũng chết sạch, chết không biết nguyên nhân”. Ngay cả nhà trưởng xóm Lần cũng đã tống tiễn 1 trâu và hơn chục chú lợn, chó về trời. Câu chuyện kỳ lạ này bắt đầu từ năm 1997, trong gia đình nhà anh Bùi Văn Thanh...
Ngôi nhà anh Thanh tường trình đất, lợp rạ núp dưới bụi tre rậm rì. Đứng trước cái chuồng lợn trống hoác, anh kể: Ngày 21/4/1997, vợ chồng vẫn băm bèo, nấu cám cho đôi lợn 80 kg ăn. Hai con lợn đều béo tốt, khỏe mạnh và sắp đến ngày xuất chuồng. Bỗng nửa đêm, nghe thấy tiếng lợn kêu éc éc, rồi nó lao vào thành chuồng rầm rầm. Soi đèn pin thấy hai con lợn hiền lành mọi ngày bỗng đổi tính đổi nết ***g lộn như hoang thú, anh chị sợ dựng tóc gáy. Sau khi hộc lên mấy tiếng, cả hai con lăn ra chết. Từ mép chúng rỉ ra vài giọt máu tươi.
Nghĩ có kẻ nào thù ghét gia đình nên đánh bả, do vậy vợ chồng gọi anh em đến xẻ thịt, vứt bỏ bộ lòng, chia thịt cho mọi người. Nhưng rồi ngẫm lên, nghĩ xuống, thấy khắp làng trên xóm dưới chẳng có ai thù hằn, mâu thuẫn với vợ chồng anh, nên rồi người ta cũng quên cái sự kiện đó nhanh chóng. Anh Thanh tiếp tục mua lợn về nuôi...
Lần này, anh Thanh tẩy chuồng sạch sẽ, đem vôi bột về rắc rồi mới dám thả đàn lợn mới. Đàn lợn 10 con của anh vừa nuôi được đúng một tháng, đang lớn nhanh như thổi bỗng dưng cũng như điên như loạn, rồi lăn ra chết y hệt như hai con lợn thịt trước. Anh gọi bác sĩ thú y đến xem xét, bác sĩ khẳng định không phải chết do bỏ độc, như vậy chỉ có thể do chúng mắc một loại bệnh dịch nào đó.
Lần này, cẩn thận hơn nữa, anh Thanh châm lửa... đốt chuồng. Anh phá tường cũ, xây lại tường mới hoàn toàn, quét vôi trắng xóa, phun các loại thuốc phòng dịch khắp chuồng, khắp vườn. Nhưng rồi, những cái chết của đàn lợn trong chuồng nhà anh cứ mỗi lần lại đến dày hơn. Thoạt đầu là một tháng thì chết, sau đó một tuần, rồi vài ngày, một ngày, sáng bắt về thì đến trưa đã chết. Đỉnh điểm của sự chết nhanh chóng với đàn lợn là đúng một giờ sau khi đem về nhà anh nó đã "nổi đóa" rồi về trời.
Chuyện tất thảy gia súc nhà anh Thanh chết sạch bách, với những kiểu chết rất đáng sợ khiến gia đình hoảng loạn, nghĩ nhà mình bị... ma ám, nên đã bỏ tiền mời một ông thầy cúng về giải hạn. Sau khi khấn vái suốt buổi sáng ở bụi tre trước nhà, ông thầy cúng khẳng định đã đuổi được tà ma đi rồi và bảo anh Thanh bắt lợn về nuôi.
Chọn một con to, khỏe, béo tròn của gia đình thôn bên cạnh, anh Thanh khiêng về để ông thầy cúng “làm phép” tạo “vòng kim cô” không cho “ma nhập” vào con lợn. Thế nhưng, khi thầy cúng còn chưa làm hết phép thì con lợn 30 kg nhảy dựng lên, đâm đổ cả bàn lễ, cứ nhằm thầy cúng húc rồi lăn ra chết trước sự chứng kiến của mọi người.
Đỉnh điểm của những lời đồn đại đổ lên đầu đại gia đình anh Thanh là vào năm 1998, khi gia súc trong nhà 5 anh em đều đồng loạt “lên cơn” và lăn ra chết. Thảm hại nhất là gia đình người anh trai Bùi Văn Hùng. Trận đầu tiên cả 7 con lợn thịt, mỗi con nặng 70 đến 80 kg và một con lợn nái nặng hơn tạ cùng nổi điên "nhảy múa" trong chuồng rồi lần lượt hộc máu mũi, sùi bọt mép và chết.
Tổng cộng số lợn nhà anh Hùng bị chết một cách bí ẩn từ năm 1998 đến năm 2001 lên tới 30 con. Đàn chó 7 con nhà anh Hùng cũng lần lượt nối đuôi đàn lợn về... chầu trời.
Xót của nhất vẫn là con bò mộng, béo vuông đít mà anh chị phải vay tiền khắp nơi mới mua được. Anh Hùng nhớ rõ, lúc đó khoảng 5 giờ sáng, sau khi đàn lợn 11 con chết sạch, chưa kịp gọi lái lợn đến mua thì con bò rống lên đúng ba tiếng kinh hồn, bốn chân nó bủn rủn rồi lăn uỵch ra đất chết thẳng cẳng.
Để tìm hiểu xem có phải do trúng độc không, mấy người xúm vào chọc tiết, rồi đem nửa chậu tiết cho đàn lợn trong xóm Đầu và nửa chậu cho đàn lợn xóm bên cạnh ăn. Một chuyện động trời xảy ra: đàn lợn xóm Đầu sau khi ăn liền nổi điên rồi chết hết, còn đàn lợn của xóm bên vẫn sống nhởn nhơ. Tuy nhiên, dân làng quen với chuyện kỳ dị này rồi nên cũng không sợ, cứ xẻ thịt đánh chén.
Nghĩ rằng gia đình bị ma ám nên chỉ giống vật nhà mình mới bị chết, anh Hùng liền mượn trâu nhà bố vợ ở làng khác về cày cho kịp thời vụ. Thế nhưng, con trâu mộng cày khỏe như vâm vừa được chị Lan, vợ anh Hùng dắt về đến nhà, khi anh Hùng còn chưa kịp lấy lưỡi cày trên gác chuồng trâu xuống, đã rống lên đúng 3 tiếng rồi lăn ra chết.
Sau này, ông Duyên cũng đi mượn trâu của họ hàng ở xóm khác về kéo cày để rồi phải lâm vào cảnh khó xử. Con trâu kéo phăm phăm cả buổi không thấy mệt, nhưng khi buộc trong chuồng nhà ông, đang ăn cỏ cũng đột nhiên lăn ra chết đứ đừ. Từ bấy, không ai trong làng dám mượn trâu, mượn bò về cày nữa, và cũng chẳng ai dại cho dân xóm Đầu mượn. Người dân phải chắt bóp sắm máy cày, hoặc vất vả cuốc xới bằng tay để trồng cấy.
Xưa nay, vợ chồng anh Hùng chỉ biết trông vào mấy sào ruộng pha cát trắng, hoa màu chỉ lên èo uột, nên coi nghề chăn nuôi là cách thoát nghèo không thể bỏ được. Vợ chồng anh đã trằn trọc nghĩ cách và quyết tâm rời bỏ ngôi “làng ma ám” để về nhà bố mẹ vợ ở làng Đông sinh sống, tiếp tục nghề chăn nuôi.
Theo hướng dẫn của các cụ, vợ chồng mời thầy cúng, làm hai cái lễ lớn bưng ra miếu và đình làng để xin nhập làng mới, cắt đứt mọi ràng buộc đối với xóm Đầu. Nhưng rồi bao nhiêu lợn, bao nhiêu chó mang về nuôi, giỏi lắm cũng chỉ được một tuần là lại lăn ra chết thẳng cẳng, trong khi tất cả những giống loài này bố mẹ vợ đều nuôi, cả làng Đông đều nuôi vẫn khỏe mạnh, bình thường.
Thậm chí, có một chuyện lạ thế này: Hồi ở làng Đầu, ông cậu cho con chó, vừa nuôi được một tuần thì nó bỗng nhảy dựng lên như phát điên. Anh Hùng dùng bao chụp lấy mang ngay sang nhà cậu trả. Thấy con chó sùi bọt trắng lẫn máu ở mép, nằm rên rỉ, nghĩ sẽ chết nên mọi người nấu nước làm thịt. Tuy nhiên, khi mọi người chuẩn bị làm thịt thì con chó bỗng nhỏm dậy và khỏe như bình thường...
Vài hôm sau, mẹ vợ lại cho vợ chồng anh Hùng con chó khác, nhưng lúc nó nổi điên, anh chị không ở nhà, hai đứa trẻ lại không tóm được đem trả bà ngoại nên không cứu được nó (?!). Ông trưởng xóm Lưu Văn Lần bảo, những chuyện kỳ lạ đại loại như thế nhà nào cũng có.
Chán cảnh chăn nuôi, vợ chồng anh Hùng lại trở về xóm Đầu sinh sống, nhưng quay sang làm nghề mộc. Không ngờ, làm nghề mộc cũng kiếm được, nên giờ vợ chồng anh đã có một xưởng mộc bề thế trong làng.
Bi kịch của cả làng
Sau khi tất tật đàn gia súc gồm trâu, bò, lợn, chó của đại gia đình nhà anh Bùi Văn Thanh lần lượt chết sạch trong năm 1997 và 1998 thì năm 1999 đến lượt cả xóm Đầu chịu hậu quả nặng nề. Hộ gia đình ông Khiêm cùng một lúc chết 16 con lợn thịt đang khỏe như vâm. Ông phải lôi xe cải tiến rồi đẩy đi khắp làng để cho. Sau đấy ít bữa, những gia đình trong xóm được “hưởng lộc” từ nhà ông cũng lần lượt “trả lộc”, vì gia súc nhà họ cũng đồng loạt chết. Súc vật chết không biết bán cho ai, nên cả làng cứ mổ xẻ chia cho nhau. Lần sau, súc vật nhà mình chết thì lại xẻ thịt trả nợ.
Có những kiểu chết kỳ dị đến mức khiến cả làng hoang mang tột độ. Cả gia đình anh Vượng, làng xóm và trưởng xóm Lưu Văn Lần đều khẳng định thông tin này chính xác: Con lợn nái nhà anh Vượng chỉ còn một tuần nữa là đẻ nên bụng nó to tướng, xệ xuống đất, chỉ nằm một chỗ. Mỗi lúc cho ăn, nó đứng dậy rất khó nhọc. Thế mà buổi chiều hôm ấy, sau khi anh Vượng xách xô cám đổ vào máng cho nó ăn, rồi anh vào nhà. Chưa kịp uống hớp nước, chưa rít xong mồi thuốc lào thì bỗng nghe thấy nó rống lên thảm thiết.
Biết có chuyện chẳng lành, anh chạy vụt ra ngoài. Ôi trời, con lợn nái nặng tạ rưỡi đã nằm chết thẳng cẳng bên ngoài chuồng. Anh Vượng khiếp quá hô hoán, cả làng kéo đến chứng kiến và ai cũng nhận ra rằng, con lợn nái sắp đẻ của anh không thể nào nhảy ra khỏi chuồng được. Bình thường, anh vẫn mở cửa chuồng nó còn không ra được vì còn lớp gạch xây cao khoảng 40 cm, đằng này anh đóng cửa chuồng rất cao, chốt bằng gióng tre rất chặt, thế mà nó “bay” thẳng ra ngoài để chết. Khiếp thật!
Điều kỳ dị nữa, theo chứng thực của ông trưởng xóm Lần và cả làng thì súc vật chết nhiều nhất vào những ngày làng có lễ lạt, hiếu hỉ. Những ngày này cũng là “ngày giỗ” của đàn gia súc. Dân làng đã để ý và thấy rằng, mỗi khi trong làng có đám cưới, đám ma, giỗ chạp là gia súc đồng loạt “nổi điên” rồi chết rất nhiều.
Đặc biệt nhất là chó, cứ đúng lúc diễn ra lễ đón dâu hoặc đưa dâu là y rằng chó khắp làng nổi cơn tru tréo kinh hồn, chạy quáng quàng khắp nơi rồi đâm vào tường vỡ đầu chết, hoặc lao xuống ao... tự vẫn. Vì thế, hễ trong làng có ngày trọng đại, người dân lại chuẩn bị trước dao thớt, nước sôi để làm thịt gia súc nhà mình. Và điều này cũng rất khác thường, đó là mặc dù đàn chó “nổi điên”, song lại chưa từng cắn người khi người lao vào bắt giữ nó.
Tới đây, trong làng có một lễ cưới, một số nhà khoa học ở Bắc Giang sẽ trực tiếp về làng theo dõi, nghiên cứu để chứng thực hiện tượng kỳ lạ này như lời người dân trong làng kể lại.
Cứ như vậy, cả thảy 37 con trâu. bò cùng hàng trăm chó, lợn trong làng đều lần lượt chết. Ông trưởng xóm Lần cùng một số người trong làng ngồi ngẫm nghĩ mãi vẫn không tìm ra gia đình nào nuôi trong chuồng nhà mình được một con gia súc để thịt hoặc bán cho thương lái khi nó còn sống, chỉ trừ gia đình anh Tâm. Chuyện này cũng hết sức lạ đời.
Gia đình anh Bùi Văn Tâm là trường hợp duy nhất trong làng nuôi được gia súc cho đến lúc này. Trong suốt 10 năm trời, dân làng phải đối mặt với cả ngàn cái chết kỳ lạ của gia súc thì đàn gia súc nhà anh Tâm vẫn bình an vô sự. Vợ chồng anh Tâm lý giải rằng gia đình gặp may, được... “Thánh nhân” phù hộ!
Theo anh Tâm, không những vợ chồng anh gặp may trong việc chăn nuôi mà còn gặp may trong nhiều chuyện khác. Một lần, anh Tâm đi làm phu hồ, sảy chân rơi từ tầng ba xuống đất mà chỉ bị thương nhẹ. Rồi vợ anh Tâm bị chiếc xe công nông chở đầy đất lật, đè lên người mà cũng chỉ bị sây sát nhẹ (?!).
Tin chuyện “Thánh nhân” cho gia đình anh Tâm mảnh đất tốt nên cả làng mang gia súc đến vườn nhà anh thả nhờ... lấy may. Quả thực, tất cả số gia súc của dân làng thả vào chuồng trâu, chuồng lợn nhà anh Tâm đều sống rất khỏe mạnh và chưa con nào chết. Một số gia đình thả gia súc vào nhà anh Tâm không thấy việc gì liền đem về, nhưng chỉ độ đôi ba ngày là lăn đùng ra chết. Do vậy, gia đình nào muốn nuôi được trâu, bò, lợn, chó, chỉ có cách thả vào khu đất nhà anh Tâm, còn đem gửi làng khác, xóm khác cũng hầu như chết cả.
Hiện tại, khu vườn nhà anh Tâm mọc kín chuồng bò, chuồng lợn. Anh em, dân làng đem tre, đem rạ đến vườn nhà anh dựng chuồng để nuôi và vợ chồng anh đều sẵn sàng chấp nhận. Anh Tâm vui vẻ biến mảnh vườn nhỏ nhà mình thành cái trại nuôi gia súc của cả làng và chấp nhận mùi hôi thối nồng nặc khủng khiếp là bởi anh muốn “trả nghĩa” cho bà con, vì từ nhiều năm nay, gia đình anh đều được hưởng “lộc” từ những đàn gia súc đột tử của hàng xóm.
Vừa qua, một số người dân đi xem bói, kêu đồng cô bóng cậu về cúng bái đều nhận được những câu phán rợn tóc gáy, đại loại: “Trước đây các cụ trong làng có chôn 4 con chó đá, song do có kẻ đào chó đá đem đi đâu mất nên không ai trông coi, bảo vệ phần âm của làng. Vì thế có con quỷ vào làng bắt hết vật, sau đó sẽ bắt đến người, mà chỉ bắt người trẻ”.
Nghe những lời phán đó, dân trong làng hết sức hoang mang. Sự hoang mang trở nên tột độ khi gần đây, trong cái xóm nhỏ này đã có hai người chết, một cậu thanh niên chết vì điện giật và một cháu bé con anh Bùi Văn Minh chết không rõ nguyên nhân khi mới hai tuổi rưỡi.
Theo lời gia đình thì cháu mập mạp, mạnh khỏe, không hề có bệnh tật gì, thế nhưng, một lần khi cháu đang chơi đùa đột nhiên lăn ra ngất lịm. Gia đình đưa xuống Bệnh viện Bắc Giang, rồi chuyển xuống Hà Nội chiếu chụp các kiểu, song bác sĩ không xác định được cháu mắc bệnh gì. Mới đây, khi cháu đang chơi với bà, tự nhiên bị nôn ọe liên tục. Gia đình cấp tốc đưa cháu xuống bệnh viện huyện. Trên đường đi cháu vẫn tỉnh táo, nói chuyện, lại còn đòi uống sữa. Nhưng vừa vào đến bệnh viện, cháu co giật, khó thở rồi mất. Gia đình vẫn chưa biết cháu mất vì nguyên nhân gì.
Cái chết của cháu bé con anh Minh tuy không biết có liên quan gì tới những cái chết bí ẩn của đàn gia súc trong làng không, song nó đã gây ra nỗi hoang mang rất lớn. Người dân trong làng đã làm gì? Các nhà khoa học lý giải hiện tượng này ra sao? Các cơ quan chức năng đã vào cuộc như thế nào?