Thôi vậy là Jiji đã biết rồi. Minh Long đã phản bội nàng vào một đêm trăng tròn sao rơi như mưa trút, cũng như nàng từng phản bội chàng trong mây đen ba năm về trước, giữa hơi nóng hầm hập trên mặt đá và một không gian ướt đẫm mồ hôi.
Mỗi khi Jiji khép đôi mi mắt, nàng lại sợ sẽ thấy mình trở lại vùng đất ấy. Vùng đất tối tăm nguyên thủy của một thuở hồng hoang ánh sáng chưa tỏ mình, vùng đất xa xôi mù dạt trong một lục địa vừa trở cơn thức dậy sau tám ngàn năm ngủ vùi trong tuyết giá. Dù đã ba năm trôi qua, nhưng nàng vẫn còn nguyên cảm giác da thịt mình được ve vuốt mơn trớn bởi những làn gió tinh tươm thanh khiết chưa từng mang dấu vết trù hoạch nào. Trên nền đất, không còn nhớ rõ đó là nền đất hay nền trời, nàng đã đặt lên đôi bàn chân trần truồng cởi mở và bước đi cùng bầy thú hoang của đại ngàn. Xung quanh nàng, mọi vật đang chuyển động, đang im lìm, đang nói chuyện, đang lắng nghe, và nàng cũng vậy. Dù không gian tù mù liêu mịch không chút ánh sáng nhưng nàng vẫn cảm nhận rõ từng hình ảnh hay vật thể, không bỏ sót thứ gì dù chỉ là một dao động nhỏ nhất của cánh bướm bay lạc. Jiji rảo chân đuổi theo cánh bướm, cố gắng với tay chụp lấy nó nhưng nó cứ bay lên cao, cao mãi, cho đến khi chỉ trong một giai đoạn nữa là những ngón tay có thể chạm vào ảo giác hoa phấn của con bướm thì nàng lại hụt chân rớt xuống vực thẳm hun hút. Bên dưới bờ vực, Jiji lại tiếp tục bước đi, chưa bao giờ những ngón chân của nàng thăng bằng như thế, và cũng chưa bao giờ tâm trí nàng lại sạch sẽ nhẹ nhàng đến thế. Tưởng như có đủ sức chịu đựng tất cả mọi dằn vặt trên thế giới này.
Khi Jiji đang bước đi ở lưng chừng lục địa nguyên hoang, thị giác mù loà của nàng chợt bắt gặp một hình ảnh nồng cháy. Đó tựa như là hình ảnh của một người đàn ông có nụ cười ấm áp và vòng tay rộng mở, một vòng tay rắn rỏi an toàn mà mọi phụ nữ đều chỉ ao ước được một lần ngắm nhìn nó từ một khoảng cách rất xa. Hay đó giống như hình ảnh của một giấc mơ, một giấc mơ vàng son trôi trên con đường dệt bằng kim sa thả xuống từ trời, không quanh co, không méo mó, mà đơn giản là một đường diềm đẹp đẽ quanh giấc ngủ khuya. Jiji chưa từng trông thấy một hình ảnh nào như vậy. Nàng bước đến gần hơn để nhìn. Khi đã ở sát bên sự hiển hiện thần thoại thì nàng nhanh chóng nhận ra đó không phải là một giấc mơ hay người đàn ông với vòng tay rộng mở, đó chỉ đơn giản là một tia nắng tơ mảnh rọi xuống qua một khe mây mù mịt, va đập thành chấm nhỏ vàng óng trên một vật trông như tảng đá lớn. Ở trên cao kia, những đám mây đã cầm giữ mặt trời trong nhà tù của nó quá lâu khiến trần gian mê muội không có được chút ánh sáng nào để thắp lên đường nét của sự sống. Khắp nơi nơi chỉ là bóng tối mênh mông cùng cơn lạnh uyên khôi từ gió. Giữa chập chùng tăm tối đó, một tia sáng nhỏ lóng lánh buông lơi từ trời đem đến cho Jiji một sự thôi thúc lớn lao. Nàng quyết định nằm bên trên tảng đá để tia nắng chiếu rọi lên vòm ngực mình.
Không hề tỏ ra hung hăng hay vội vã, tia nắng dịu dàng lướt nhẹ trên da thịt Jiji, từ tốn mạ vàng những sợi lông măng và sưởi ấm những dấu tàn nhang trêu nghịch. Nàng thấy những mạch máu trong người mình dần sôi lên nhưng không khiến cơ thể bỏng rát mà chỉ duy trì một nhiệt độ ấm nóng vừa đủ để tăng thêm trạng thái mẫn cảm cho những gốc thần kinh. Nàng không còn cảm thấy trần trụi bởi muôn vàn ngón tay tinh tươm lạnh mát của những cơn gió nữa, mà ánh nắng đang chậm rãi nắn niết nàng với đôi lòng bàn tay ân cần và từng trải hơn nhiều. Lòng bàn tay ấy không chỉ đem đến cho Jiji cảm giác về một sự ấm mềm tha thiết, mà còn tạc vào xúc giác của nàng ấn tượng về những đường chỉ tay rắn rỏi lõm sâu, về những vết chai sần thô ráp và về những đốt ngón tay cứng chắc. Nắng giống như một người đàn ông tuổi bốn mươi vừa điềm đạm vừa rực lửa, không nói nhiều nhưng biết cách xoa vuốt những vùng cơ thể cô đơn của phụ nữ, biết cách hôn lên tấm lưng ong và miết vào vùng eo trinh bạch bằng một nỗi dịu dàng không ai cưỡng lại được. Jiji buông lơi trực giác của mình để chìm đắm vào sự ấp ôm ma mị của nắng, để mặc hắn tiến sâu hơn vào vùng thánh địa cấm kị của giới tính. Trên vòm cao, mây đã tan ra thêm một phần để nắng trải rộng những đường tia óng ánh xuống phủ lên khắp thân thể nàng. Như một sự đáp lời của bản năng, đôi chân thuôn dài thần thoại của nàng cũng mở rộng ra, rộng ra mãi cho đến khi thấy vướng víu bởi cơ thịt căng quá độ. Nàng muốn ánh nắng đem điềm hoan mị rực cháy đến mọi phần trên da thịt nàng, từ vùng nhung gấm bên ngoài đến tận miền bí ẩn bên trong, nên không chút ngại ngần khai mở mọi đường đi lối lại để hắn mặc nhiên rọi chiếu vào sâu hơn trong cơ thể. Ánh nắng chạm những ngón tay bằng vàng ròng lên khắp vùng mù khuất tối tăm mà ngay chính nàng cũng chưa hề biết đến sự tồn tại của chúng. Jiji thoáng chốc thấy cơ thể mình rỗng như một trái bóng bay, và nắng đang thổi vào bên trong vô vàn tia sáng lung linh ấm nóng. Nàng hổn hển trút bỏ mọi hơi thở dư thừa để trọn vẹn đón nhận từng đợt hoan mê, rồi khi sự giao hoà đã loé lên thành một đường sao chổi quét ngang qua bầu trời thì cơ thể nàng đã toàn ánh sáng căng phồng.
Jiji giữ bầu bụng căng tròn của mình suốt đêm, cho đến khi nàng cảm nhận được bên trong mình một sinh linh đang cựa quậy thì mới mở đôi ngọc tỏi để nó thoát thân ra ngoài. Một đốm sáng hồng huyền diệu rời bỏ thân người nàng. Mệt nhoài, nàng nằm thổn thức trên tảng đá ẩm ướt, nhìn đốm sáng bay lên cao mãi trên không trung. Và khi nó chạm đến bầu trời, những đám mây đen bỗng chốc dạt đi, cảnh vật xung quanh hừng sáng trong khi những tia nắng rạng đông toả khắp vòm trời đỏ rực. Bình minh đã trở lại, rực rỡ, diệu hoặc, và đánh thức nàng tỉnh dậy khỏi giấc ngủ mơ.
Đấy, Jiji chỉ dối lừa Minh Long một lần duy nhất khi nàng đánh mất tri niệm của mình trong giấc ngủ, không như Minh Long đã phản bội nàng ngay giữa thực tại thê lương. Minh Long đã phản bội nàng khi tình cảm của nàng còn triều dâng lồng lộng như lũy hải, khi trái tim nàng còn nặng đầy thứ chất lỏng yêu đương. Làm sao nàng biết được khi mà gió vẫn thổi, sông vẫn trôi, hoa vẫn nở trên cành nhưng người nàng tin tưởng đã quay lưng phũ biệt nàng từ ấy. Phải chăng mọi sự trao cậy tin yêu đều chỉ dẫn tới một kết cục trớ trêu? Nàng không muốn biết, trăm vạn lần không muốn biết.
Câu chuyện đau thương khởi từ thứ Năm tuần trước, khi nỗi thèm ăn canh bún bỗng nở tung như một đoá hoa trong lồng ngực Jiji. Nỗi thèm ăn canh bún tràn lan có thể làm một con bò mộng vỡ tim mà chết, nhưng nàng không phải là bò mộng nên vẫn đủ sức lết đến bên bàn điện thoại, bủn rủn quay số của Minh Long hòng kéo chàng ra khỏi bàn giấy thê lương chất ngất mà cùng nàng chia sẻ tô canh bún cua rau nóng sượt. Trớ trêu thay, đáp lại lòng nhiệt thành của Jiji chỉ là một lời chối từ vừa khả ái tuyệt luân vừa lãnh đạm dị thường, một lời chối từ có sức nặng dìm nàng xuống đáy sâu âm phủ, làm nàng sặc lửa hoả ngục rồi chết trương trên mặt dung nham. Từ thuở ban sơ quen biết, chàng chưa từng từ chối Jiji bất cứ điều gì, dù là đêm giông nàng cần một kẻ thu dọn mớ hỗn độn sau khi gọt bút chì, hay ngày nóng gắt nàng xuyên kim làm rách một lỗ trên nan quạt giấy, thì chàng cũng luôn có mặt để làm thoả nguyện đáo toàn mọi ý chí của nàng. Quá khứ là như vậy đấy, ngày xưa là như vậy đấy, thế mà hôm nay Minh Long ngây thơ đã biết nói không với đề nghị của nàng rồi. Jiji làm sao chấp nhận được, một Minh Long tận nhiệt tận thành của nàng sao có thể từ chối nàng như gieo một hạt đậu xanh. Nàng quyết tâm phải xẻ cho ra, làm cho rõ sự nghiệt ngã thương đau ấy.
Khi Jiji cuồn cuộn lao tới nơi làm việc của Minh Long, thì điều trông thấy càng khiến nàng thảng thốt hơn: chàng yêu dấu đang dùng bữa trưa với một cô gái trẻ lạ mặt, một cô gái trẻ không phải là nàng. Cô gái chỉ chừng hai mươi tuổi, nước da nõn nà như ướp sữa, dáng vẻ thon thả cân đối, trải dài từ khuôn mặt đến bầu ngực là một sự phối hợp ăn ý giữa những đường cong đậm nhạt rất gợi cảm. Khuôn mặt của cô bé cũng thật đáng yêu: đôi mắt to và ngời sáng, môi hồng đào chúm chím như đoá sơn trà chưa vội nở, đặc biệt là đôi má hây hẩy mịn màng trong veo như sứ lại lúng liếng hai lúm đồng tiền thật dễ khiến ai cũng say mê. Nhưng Jiji không say mê, nàng chỉ thấy căm căm hờn tức. Minh Long và thiếu nữ nọ đang cùng nhau ăn cơm sườn. Thứ thực phẩm ngồn ngộn thiếu tinh tế ấy - chỉ toàn gạo tấm khô rời rạc, thịt sườn nhầy mỡ cháy cạnh, nước mắm nửa mặn nửa ngọt - chỉ là bữa dùng qua loa cho những kẻ thiếu thời gian, quyết không thể là món ngon để vừa nhâm nhi vừa tiêu diêu trò chuyện, và còn xa mới sánh được với món canh bún nhã nhặn vừa bình dân vừa tuyệt mỹ. Vậy mà, Jiji cay đắng nghĩ, Minh Long đã phất áo quay lưng với món canh bún, cả với nàng, để ngồi đây chia sẻ bữa trưa vui vẻ với một cô gái khác cùng món cơm sườn đáng ghét của cô ta.
Jiji không biết mình đã hoá đá bao lâu trong căm giận, nhưng khi Minh Long và cô gái trẻ trông thấy nàng thì nàng cũng đã kịp thời giấu đi những hờn ghen bên dưới làn thu ba phẳng lặng. Mặc dù ghen tuông có sức mạnh thật gớm ghê, nàng chỉ muốn lao tới băm vằm người con gái kia thành muôn triệu mảnh; nhưng sự kiềm chế hoá ra còn khủng khiếp hơn, dù đau khổ có đè nặng như non thì cũng đành để nó nhẹ như mây thoảng qua trong thoáng chốc. Nàng chỉ bước tới và mỉm cười chào cả hai người.
Minh Long đón chào Jiji bằng một cái nhìn có một nửa là sự hân hoan mừng rỡ, một nửa chất chứa đầy thắc mắc và hoài nghi, như thể muốn tra vấn nàng tại sao lại thình lình xuất hiện giữa bữa trưa riêng tư này như vậy. Nàng thật lòng hiểu cả, nhưng giá như Minh Long cứ giữ những bí mật đó cho riêng chàng, cứ giấu diếm chúng trong im lặng thì có lẽ đã kiềm chế được nàng khỏi quá cuồng ghen, vì ít ra sự khoái trá được gặm nhấm một bí mật chưa được bật mí cũng sẽ phần nào làm nàng nguôi cơn hờn tức. Vậy mà, nỗi tức giận của nàng đã bị thúc bốc lên như vòi rồng khi chàng giới thiệu đây là cô sinh viên mới đến thực tập ở công ty do chàng đích thân phụ trách, hớn hở kể với nàng cô ta nhanh nhẹn tháo vát và thông minh ra sao, ra sức ca ngợi trước mặt nàng những thành tích tuyệt vời mà cô ta đạt được chỉ trong một thời gian rất ngắn như thế nào, cùng với lời nhấn mạnh như búa giáng mũ đinh rằng mối quan hệ giữa hai người chỉ thông thường như tình cảm thầy trò vậy. Jiji không biết tại sao chàng lại phải nói ra những lời dối trá đó khi sự thật đã hiển hiện nguyên hình, tại sao chàng lại vì cô gái kia mà đang tâm vừa bội phản nàng vừa lừa dối nàng như thế. Nàng nhìn sang cô gái trẻ, sự bối rối ngượng ngùng làm cô càng thêm xinh xắn, một sự xinh xắn đã khiến Minh Long ngây thơ vướng vào màn tơ tội lỗi, và do vậy đó là một sự xinh xắn mà nàng thù ghét vô biên. Nàng quyết phải làm cô sống trong đau khổ, phải làm cho sự xinh xắn - thứ tài sản quý giá nhất - trở thành một nỗi ê chề đáng nguyền rủa nhất trong cuộc đời cô ta.
Dù cơn ghen ghét mỗi lúc mỗi nặng nề như một đỉnh núi đang ùng ùng lở tuyết, thì Jiji cũng vẫn giữ gương mặt thật điềm nhiên bình tĩnh, không để lộ bất cứ một dấu hiệu nguy hiểm nào. Nàng trù tính trong lòng những kế hoạch nhẫn tâm để tiêu diệt tình địch, trong khi mắt vẫn sáng ngời niềm quan tâm chân thật và trên môi vẫn nở một nụ cười thân thiện đáng yêu. Nàng thấy ghê sợ chính sự giả tạo của mình, nhưng dường như nó đã đánh lừa được cô gái trẻ khi cô ta dần tháo gỡ vẻ lúng túng ban đầu để trở nên cởi mở nhiều hơn. Cô ta cũng chỉ là đồ giả tạo. Nàng thấy Minh Long hài lòng khi cả hai đối xử với nhau như chị em. Rồi thật công nhiên, chàng đề nghị hai người trao đổi số điện thoại. Jiji vui vẻ làm theo với ý nghĩ đó sẽ là viên đá đầu tiên trên con đường trả ghen của nàng. Dù có phải đánh đổi tất cả nàng cũng quyết sẽ đem cô gái trẻ kia cùng xuống địa ngục.
Jiji lên kế hoạch cho cuộc trả thù của mình suốt một tuần. Đúng vào ngày thứ Năm kế tiếp, nàng đã gửi tặng cho cô gái trẻ một cuốn sách - một cuốn sách hết sức bình thường như mọi cuốn sách khác, bình thường đến mức cô gái sẽ chẳng bao giờ tưởng tượng được rằng mỗi trang sách đều được bôi một loại độc dược có mùi thơm của cây oải hương mà chỉ một giọt thôi cũng đủ giết tốt năm mươi con chuột cống. Đây là một phương pháp giết người kín đáo mà Jiji học được khi tìm kiếm trên mạng thông tin về cuốn tiểu thuyết cổ Kim Bình Mai. Tác giả của cuốn sách, vì muốn trả thù người đã giết cha mình nên gắng sức viết ra một tập truyện thật gợi cảm, bôi thuốc độc lên các trang giấy rồi gửi đến cho kẻ thù với kế hoạch rằng khi hắn chấm ngón tay vào lưỡi để lật sách thì thuốc độc cũng sẽ xâm nhập vào trong cơ thể. Cuốn sách đã trở thành một kì thư bất hủ trong văn học Trung Hoa, bất chấp mục đích của tác giả không thành công do kẻ thù của ông cho rằng sách quá hay nên đọc đi đọc lại từng trang rất kĩ và không cần chấm tay để lật giấy. Rút kinh nghiệm từ tiền bối, Jiji quyết định chọn một cuốn sách không thật hay để chắc chắn sẽ đưa được nạn nhân vào bẫy. Nàng hết sức tin tưởng vào kế hoạch ám sát cổ điển này. Vào một buổi sáng bình thường như mọi ngày, Minh Long sẽ thắc mắc không thấy tình nhân đến công ty, rồi chàng sẽ lao đến nhà của cô gái trẻ với một nỗi lo âu rụng rơi không ngớt trước khi thấy cô nàng gục chết trên bàn, bên cuốn sách đang đọc dở. Chàng sẽ không bao giờ ngờ được rằng cuốn sách nhỏ bé vô tội kia lại là con rắn độc hại người, và cái chết đầy chữ nghĩa này sẽ là một kết thúc mĩ miều cho cô thực tập viên bé bỏng. Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến Jiji bật cười hỉ khoái rồi.
Thế nhưng vài hôm sau, khi cô thực tập viên bé bỏng gửi tặng Jiji một cuốn Kim Bình Mai, Jiji biết kế hoạch giết người đầu tiên của nàng đã thất bại nặng nề.
Lần thứ hai, Jiji quyết không sơ hở và chủ quan như lần đầu. Nàng quyết định không đi theo một phương pháp sẵn có nào nữa mà sẽ nghĩ ra một kế hoạch độc đáo cho riêng mình. Ở sau nhà nàng có trồng một gốc bồ kết, những ngày còn thiếu nữ mẹ nàng vẫn thường hái trái bồ kết để gội đầu cho cả hai mẹ con. Chính điều đó đã giúp nàng có mái tóc đen thơm óng mượt hấp dẫn Minh Long ngay từ lần đầu tiên chàng và nàng gặp nhau. Mặc dù bây giờ mẹ không còn nữa, nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn bắc ghế hái bồ kết gội đầu để gợi nhớ lại mùi hương thân thuộc năm nào. Không một người phụ nữ nào lại không yêu bồ kết, kể cả những cô gái trẻ. Gốc bồ kết sau nhà lại đang mùa đậu quả. Jiji hết sức thích thú với ý nghĩ sẽ biến loại thần dược của nhan sắc này thành một thứ vũ khí giết người tuyệt vời.
Nàng chọn một chùm bồ kết tươi nhất, dài nhất, rồi gói nó vào một cái túi đẹp nhất sau khi tẩm vào đó một loại chất độc cực mạnh. Nàng đã lùng sục suốt ba ngày ở một khu chợ trên cao nguyên mới tìm được loại chất độc mạnh đến thế. Bà lão bán hàng già nua cam đoan với nàng rằng thứ độc chất làm từ nọc rắn này có thể vật chết mười con voi chỉ với một giọt nhỏ. Nàng đã trộn mười lăm giọt vào chùm bồ kết rồi mới đem tặng cho cô gái trẻ. Khi cô ta lấy bồ kết ra ngâm vào nước nóng để gội đầu, độc dược sẽ từ thứ nước đen sóng sánh thơm nồng ấy ngấm vào từng chân tóc, hủy hoại hệ thần kinh và làm bộ não ngưng hoạt động. Đó sẽ là một cái chết cấp kì, không đau đớn, giống như một giấc ngủ khi đang vấy tóc. Minh Long sẽ được vuốt mái tóc đen huyền kì diệu của nhân tình lần cuối trước khi tiễn cô gái vào cõi vĩnh hằng.
Vào một đêm trước khi đi ngủ, Minh Long kể với Jiji về cô thực tập xinh đẹp, rằng gần đây cô ta thường buông lơi mái tóc để khoe vẻ suôn mềm kì lạ, và điều đặc biệt tóc của cô ta có một mùi bồ kết nhẹ nhàng rất giống với hương thơm trên mái tóc của nàng những ngày xưa.
Kế hoạch giết người thứ hai thất bại không làm Jiji nản chí mà ngược lại, nàng nhanh chóng xúc tiến ngay việc thực hiện một âm mưu khác. Lần này, nàng quyết định cầu cạnh đến sự giúp đỡ của một biểu tượng tình yêu, cũng là biểu tượng cho sự kiêu kì và cơn ghen tuông tai quái: hoa hồng đỏ.
Không quá khó để tìm mua hoa hồng trong một thành phố lớn, vì trong thành phố lớn, luôn có những đôi tình nhân cần đến sự biểu lộ trần trụi của hoa hồng để chứng tỏ tình yêu. Nhưng Jiji không muốn bông hoa hồng của mình tầm thường như ngàn vạn bông hoa khác. Đó phải là một bông hoa có nhiều cánh, có thể là hàng trăm hay thậm chí hàng triệu cánh, dày đặc như chính sự giận dữ của nàng; cánh hoa phải mang màu đỏ sẫm đầy đe doạ - như vết máu khô của một con quái vật - chứ không được tươi tắn như những loại hoa hồng thương mại trên thị trường; cuống hoa phải có thật nhiều gai, những nốt gai to và cứng sẽ làm bất cứ một ngón tay nào cũng rỉ máu khi chạm vào nó. Bông hoa hồng của nàng không tượng trưng cho tình yêu, mà nó tượng trưng cho nỗi đau khi tình yêu bị vùi lấp, tượng trưng cho lời báo tử mà nàng muốn gửi gắm đến tình địch. Trước khi chết, cô gái trẻ sẽ nhìn vào bông hoa và cảm giác được mọi tội lỗi của mình, những tội lỗi sẽ neo chân cô ta rơi xuống địa ngục. Jiji mất hai tuần mới tìm được bông hoa ưng ý ở một cửa hàng xa trung tâm thành phố, và chỉ có một cây còn sót lại. Nàng kiên quyết sẽ biến bông hồng duy nhất này trở thành một món ám khí tất sát, kết liễu đời cô thực tập trẻ xinh đẹp một cách dứt khoát. Không thể có sai lầm ở kế hoạch lần này.
Quả nhiên, một tuần sau khi Jiji đem tặng cành hồng đỏ cho tình địch, Minh Long đã gọi điện cho nàng báo tin cô gái xấu số đã phải vào bệnh viện. Các bác sĩ chẩn đoán là do ngộ độc thức ăn, nhưng chỉ có nàng mới biết đó là chất độc do nàng bôi lên những gai hoa hồng đã khiến cô ta gục ngã. Nàng quyết định sẽ vào thăm cô trong bệnh viện để xem xét tình trạng nhiễm độc đồng thời sửa soạn cho một đòn dứt điểm đưa ả ta vào thể giới của những hồn ma.
Khi đứng trước cửa phòng bệnh, Jiji nghe thấy tiếng nức nở của một người đàn ông, tiếng nức nở đứt đoạn thê lương mà nàng đoan chắc đó là Minh Long đang thổn thức. Chỉ vài giây nữa thôi, khi nàng kiêu hãnh đẩy cánh cửa trắng này bước vào và nhìn chàng với một cặp mắt nửa hả hê, nửa thương hại thì chàng sẽ hiểu. Chàng sẽ phải đau đớn thừa nhận những sai lầm và dối trá đã chất lên vai nàng suốt thời gian qua, đẩy nàng từ một người phụ nữ dịu dàng nhân ái trở thành một sát thủ giết người mà mặt không biến sắc. Đó tất cả là tội lỗi của chàng và chàng sẽ phải gánh chịu. Nhưng nàng sẽ mở cho chàng một con đường để trở về, chỉ cần chàng rời bỏ mối tình ngắn ngủi được xây dựng phần nhiều trên nhan sắc của cô gái mới lớn kia.
Jiji nhã nhặn xoay chốt cửa và bước vào với dáng vẻ lịch lãm của kẻ chiến thắng. Nhưng ngay khi ở trong phòng, nàng sửng sốt nhận ra tiếng khóc lóc bi ai không phải của Minh Long mà là của một người đàn ông thứ ba đang ngồi buồn rầu bên cô sinh viên thực tập giờ đang nằm tái xanh nhợt nhạt trên giường bệnh. Trực giác nhạy cảm của nàng nhanh chóng tiên đoán trước một điều không hay nào đó chuẩn bị trút xuống, khiến ngay trong khoảng khắc ấy bước chân hãnh tiến của nàng chững lại. Minh Long lịch thiệp tiến đến giới thiệu đó là chồng sắp cưới của cô thực tập sinh. Đó là một người đàn ông trẻ nhưng có đôi mắt đáng tin cậy và khuôn mặt từng trải đủ khiến Jiji thấy cảm mến anh ta ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Anh ta ngồi dậy vuốt nước mắt rồi luôn miệng cám ơn nàng và Minh Long đã nâng đỡ vợ chưa cưới suốt thời gian vừa qua, đồng thời thổ lộ dự định của đôi vợ chồng sẽ dành chỗ ngồi đặc biệt cho hai người trong lễ cưới. Anh ta cũng kể cô gái cảm kích thế nào với những món quà của nàng. Jiji cố nhoẻn một nụ cười chua chát rồi tìm cách bước ra khỏi phòng bệnh. Nước mắt không biết từ đâu tuôn rơi lã chã trên khuôn mặt nàng, hệt như sa mạc khô cỗi đón trận lụt đầu tiên của mùa mưa. Một cảm giác vừa xót xa vừa tủi hổ đè nặng lên những bước chân của nàng khi chạy qua dãy hành lang trắng xoá của bệnh viện. Nàng đã xếp đặt bao nhiêu cái bẫy độc địa để rồi lại trở thành nạn nhân của chúng. Jiji biết rằng từ nay sẽ chẳng còn sống được những ngày tháng thanh thản an nhiên nữa, mà mỗi buổi tối nàng đều phải quỳ lê xưng tội trước lương tâm, đều phải tự cầm một con dao bén rạch một đường ở cổ tay để thứ máu lầm lỗi của quỷ dữ tuôn ra hết. Nếu không vào giữa mỗi giấc mơ nó sẽ âm thầm gặm nhấm linh hồn nàng, giết nàng chết ngay bên trong cỗ quan tài là vỏ bọc giả tạo và dối trá mà nàng đã tự xây nên cho mình. Nàng chạy mải miết khỏi cơn đau và nỗi tang thương vây bọc trong lồng ngực, mặc cho gió không còn thổi, mây không còn trôi, lá thôi không còn đơm xanh trên các ngọn cây.
Vì trong phòng bệnh, Minh Long đang âu yếm nói với cô gái trẻ:
- Em dậy đi được rồi. Cô ta đã hoàn toàn tin vào vở kịch này rồi đấy.
(Trích trong tập truyện ngắn "Jiji" của tác giả Hồ Minh Long, do NXB Hội Nhà văn ấn hành)
suord (evan)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét