Thằng Tí năm nay tròn mười tám tuổi. Người nó cao to, bắp thịt cuồn cuộn như kiểu dân tây. Da đen ngòm vì quanh năm suốt tháng nó chỉ lẩn quẩn trong chợ. Mọi người đều ngạc nhiên khi mà má nó nuôi nó bằng mấy mớ rau muống ngoài chợ mà nó lại trở nên cao to lực lưỡng như vậy! Trong cái xóm chợ ông Hoàng thì nó là thằng đẹp trai nhất. Mất đứa con gái trong chợ dù biết nó là thằng côn đồ chuyên đi phá làng phá xóm nhưng cũng khoái cái mã đẹp trai của nó.
2. Chợ Ông Hoàng ngày nào cũng có chuyện này chuyện nọ của bọn thằng Tí. Bữa thì tụi nó đánh nhau lỗ đầu sức trán, bữa thì kéo cả băng của chợ này sang chợ kia giành địa bàn. Bữa thì nghe có cướp giật mà cũng không ai dám nói nói chúng câu nào. Chúng tụ tập thành một bọn du côn toàn là mấy thằng cao to. Chẳng ai dám đụng đến chúng vì sợ dây đến chúng, chúng nó lại kiếm chuyện thì chẳng yên. Ai nhìn thấy chúng nó đều dạt ra. Không phải vì sợ mà họ không muốn dính đến cái bọn cùng đường không sợ trời không sợ đất. Chúng nó cứ như vậy mà sống như một ông vua hết ngày này qua tháng nọ. Những ông vua con gai mắt.
3. Thằng Tí hồi mới qua chợ ông Hoàng cũng bị tụi nó đập cho một trận. Nhưng cái tụi ở chợ này cũng phải nể nó vì chưa có thằng nào mà chống đỡ tốt như thằng Tí. Đánh nó như vậy mà nó cũng làm bị thương hơn chục đứa. Nó vẫn còn đứng vững cảnh cáo đứa nào dám đụng đến nó với mẹ nó thì sẽ không yên với nó. Mấy thằng sợ cái ánh mắt đanh thép của nó cũng xếp re. Dần nó trở thành đại ca của chợ ông Hoàng. Chỗ mẹ nó bán rau muống không thằng nào dám đến phá phách. Nó thét một câu là ra đòn ngay. Nấm đấm của nó nhẹ lắm thì cũng phải nằm nhà ít nhất là ba ngày, nặng là phải khâu vài mũi. Cái thằng mang tính khí giang hồ vậy mà có hiếu với má lắm! Nó có được đồng nào là đưa cho má nó phân nửa. Nó cứ kêu má nó nghỉ bán đi đặng nó nuôi cho. Bà bán có mấy mớ ra chả kiếm được bao nhiêu tiền mà lại suốt ngày ngồi ngoài trời nắng gió. Má thằng Tí thì lại cứ sợ.
- Mày làm kiểu này có ngày người ta bắt mày bỏ tù như chơi.
- Thằng Tí này thì ai dám đụng đến. Mấy thằng cảnh sát quèn nhốt được vài bữa lại thả ra. Mắc công chúng nó nuôi tui thì lại tốn thêm mớ gạo.
- Mày nói thì hay lắm! Chứ cái kiểu của mày thì công an không bắt cũng bị mấy đứa khác nó lụi.
- Má toàn nói chuyện đâu đâu. Tui kêu má nghỉ bán đặng khỏe cho thân má chứ ai. Má của thằng đại ca chợ ông Hoàng mà phải bán rau muống ngoài chợ sao?
- Tao thấy bán rau muống vẫn chắc ăn con à! Chứ mày toàn kiếm chuyện quậy phá. Tao thấy mày nên lấy vợ đi! Con Sen, con bà Tư bán cải trong lòng chợ cũng được đó. Nó cũng hiền! Lấy vợ đặng mà kiếm việc gì lương thiện mà làm.
- Lấy cái gì mà lấy? Má toàn nói chuyện linh tinh. Tui không nói với má nữa. Tóm lại là tui không muốn thấy má buôn bán gánh bưng ngoài chợ,
- Thằng ôn con. Má mày nhờ mấy gánh rau muốn này mà nuôi mày tới từng tuổi này đó!
- Tui mặc kệ má! Tui đi đây!
- Mày đi đâu?
- Đi kiếm tiền.
Má thằng Tí tuy xuề xòa nhưng bà cũng nghĩ nhiều lắm! Mới bước sang hàng bốn mà tóc bà đã bạc hơn nửa đầu. Trên khuôn mặt đã hằn lên những nếp nhăn. Những vết chân chim ngày càng nhiều trên khóe mắt bà. Có một thằng con, nhà nghèo lại không dạy được nó đành phải nhìn nó theo cái thói con đồ. Bà cũng không biết ngày mà bà còn sống có nhiều không để còn chăm lo cho thằng con. Cứ khuyên nó lấy vợ để nó còn biết vì vợ con mà làm ăn lương thiện.
4. Hôm đó, má thằng Tí tự nhiên bị bệnh do trở trời. Gió mùa đông ở Sài Gòn cũng không lạnh lắm nhưng với cái tuổi già của má thằng Tí thì cũng khó. Thằng Tí cứ ở nhà canh má nó suốt. Nó chạy ra chợ mua bịch cháo lòng nhiều huyết cho má nó ăn giải cảm. Chưa lần nào nó mua đồ mà trả tiền cả. Nhưng lần này nó lại trả tiền cho bà bán cháo lòng. Nó không muốn má nó bệnh lâu. Một lần làm chuyện tốt đặng cho má nó mau khỏi bệnh. Uống miếng thuốc xong, mà nó ngủ thiếp đi! Thằng Tí thấy má ngủ thì cũng yên lòng. Bỗng nhiên bà Tư ở đâu long sòng sọc vào nhà hét toáng lên. - Thằng Tí đâu.
- Chuyện gì vậy? – Má thằng Tí vừa ngủ được một chập thì bị đánh thức. Thằng Tí thấy má nó bị đánh thức thì nóng hết cả mặt.
- Bà qua đây làm gì? – Nó thét vào mặt bà Tư khiến cho bà hơi hoảng sợ. Bà bắt đầu nhỏ giọng hơn.
- Tao qua đây hỏi tội mày. Cái thằng ôn con, mới nhiêu tuổi đầu mà làm hết chuyện bậy này đến chuyện bậy khác. Con Sen nhà tao giờ cứ khóc rấm rức cả ngày.
- Chuyện gì mà chị Tư lại sang nhà tui ầm ĩ vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói. Con Sen bị gì?
- Bà đi mà hỏi thằng con trai của bà.
- Bà vừa phải thôi nha! Má tui làm gì mà bà chỉ trỏ. Có gì thì nói chuyện với thằng Tí này nè! Con Sen bị gì?
- Mày còn làm bộ hả? Con Sen nó nói là đêm qua mày đã hiếp dâm nó! Giờ nó cứ ngồi khóc hoài.
- Bà nói sao vậy? Thằng Tí …
- Má đừng nói. Má mệt rồi, má đi nghỉ đi! Chuyện của tui để tui giải quyết. – Nó gạt má nó qua một bên. – Sao? Con Sen nói với bà sao. Giờ tui qua nhà bà để nói chuyện với nó. Thằng Tí này đầu đội trời chân đạp đất. Dám làm thì dám nhận. Tui sẽ hỏi chuyện nó. Nó nói sạo tui tán cho nó gãy răng luôn!
- Mày đừng có giở thói côn đồ ra với tao nha! Mày đừng tưởng là mày muốn làm gì thì làm nha!
- Thì sao? – Nó nhìn bà Tư bằng ánh mắt đầy lửa. Nó nghiến răng trèo trẹo – Tui không thích ở đây dây dưa. Má tui đang bệnh.
- Ờ … ờ … thì … tao dẫn mày qua nhà tao. – Lúc này bà Tư mới thấy hình như mình hồ đồ mới dính đến thằng Tí.
Bà Tư dắt thằng Tí qua nhà bà. Quả thật vừa bước vào nhà đã nghe tiếng khóc hu hu của con Sen. Nó đoán chắc con nhỏ đang ấm ức lắm!
- Mày cứ ngồi đó khóc hoài. Tao đem thủ phạm về nhà cho mày nè!
Vừa nhìn thấy thằng Tí mặt con Sen bỗng biến sắc. Thằng Tí thấy con nhỏ cũng không ưa nổi. Nhưng tiếng con gái khóc làm cho nó khó chịu quá! Cứ như cái kiểu thút thít của mẹ nó cái ngày nó còn nhỏ khiến cho nó có cảm giác bực dọc.
- Không phải là anh Tí. Mà là thằng Tí ở chợ xóm dưới.
- Thằng Tí bên tụi thằng Đãng chợ Nhỏ đúng không?
- Đúng. – Con Sen cứ hức hức liên tục.
- Nó làm gì mày hả? Mày đừng có khóc nữa đi! Tao chúa ghét con gái khóc.
- Nó … nó … nó …. – Con Sen sợ quá im bặt. Lúc này bà Tư cũng im bặt.
- Được rồi! Cái thằng dám đụng đến người của chợ ông Hoàng tức là dám đụng đến tao. Tao sẽ cho nó biết tay.
Nói rồi, thằng Tí hằn học bỏ đi! Ai cũng biết chuyện mà nó sắp làm! Con Sen thấy vậy sướng rơn cả ruột. Thằng Tí vậy mà cũng thương nó chứ bộ! Con nhỏ từ hết khóc chuyển qua tủm tỉm cười. Bà Tư cũng không hiểu sao nhưng thấy trong lòng lo lo. Dù sao thì cái thằng này cũng là thằng có nghĩa khí. Hôm sau người ta nghe đồn thằng Tí ở xóm chợ Nhỏ bị tụi du côn đánh cho phải nhập viên cả tháng. Bà Tư nghe mà thấy lòng không yên. Chẳng biết thằng nhỏ có sao không?
5.Bỗng nhiên ở chợ ông Hoàng mọc lên ngôi nhà to đùng như kiểu nhà của quý tộc. Gia đình mới chuyển về là gia đình trí thức. Nhà chỉ có mỗi cô con gái đang đi học lớp mười. Con nhỏ trắng muốt. Đôi mắt to tròn đen láy xinh cực kỳ. Mái tóc dài bóng mượt, cột nhỗng lên để lộ khuôn mặt đầy đặn đáng yêu. Từ ngày con nhỏ về làm cho mấy đứa con gái ở chợ vừa có chút dè chừng vừa có chút ganh tị. Nghe đâu ba nó làm cảnh sát mà rất giỏi. Ông đã từng phá nhiều vụ án lớn. Nhưng chưa bao giờ thấy ông mặc đồ trong ngành cả. Cứ xuề xòa ly cà phê ở quán cóc. Từ ngày có ông tụi thằng Tí cũng dè chừng trong hành động. Còn mẹ con nhỏ thì suốt ngày ở trong nhà. Con nhỏ thừa hưởng sự dịu dàng của mẹ nó. Sáng sáng bà chỉ đi chợ chút rồi về nhà, ở miết trong nhà. Con nhỏ cũng vậy! Chỉ ngoại trừ đi học nó mới ló đầu ra. Thằng Tí lần đầu tiên thấy nó cũng thấy lạ lạ. Nó chẳng mảy may đến bọn con gái nhưng sao nó cứ thích nhìn thấy con nhỏ. So với đám con gái ở chợ thì con nhỏ này ngoan mà lại đẹp ăn đứt. Mấy đứa đàn em của thằng Tí cứ trêu “Đại ca muốn không, em bắt nó về cho đại ca nói chuyện!”. Thằng Tí đỏ mặt, mắt long sòng sọc “thằng nào dám đụng đến con nhỏ, tao bẻ gãy tay”. Tính thằng Tí tuy là dân đầu đường xó chợ, nhưng với con gái thì nó lại chẳng muốn làm tổn thương. Kiểu như mẹ nó bị ba nó làm cho khóc mãi khiến nó cứ bị ám ảnh. Dù là thích con nhỏ nhưng nó cũng chẳng muốn làm cho con nhỏ sợ. 6.
- Anh là anh Tí mà người ta gọi là đại ca xóm chợ ông Hoàng phải không?
- Ừ.
- Thấy mặt anh hiền hiền vậy mà lại đi làm đại ca hả? Tui thấy anh cũng đẹp trai chứ bộ.
- Ừ. Tui cũng đâu biết!
- Ừ. Má tui nói con người đều có số phận hết! Tui thấy cũng phải. Ủa mà sao bữa nay tui không thấy má anh đi bán?
- Mà tui lại bị bệnh. Bệnh của người già đó mà! Tui nói mà tui nghỉ luôn đi! Bán chi cho cực khổ.
- Hì, ai nói anh thấy ghét chứ tui thấy anh cũng dễ thương chứ bộ. Tui thích làm bạn với anh ghê! – Con nhỏ cười tủm tỉm làm thằng Tí đỏ mặt. Lần đầu tiên nó thấy nó hiền trước một đứa con gái. – Mà tui nói nhỏ cho anh nghe nha! Ba tui dữ lắm đó! Ba tui nghe tin anh ở đây rồi! Ba tui mà thấy anh làm gì là ba tui không tha đâu!
- Cảm ơn Hiền đã quan tâm tui. – Tự nhiên mặt thằng Tí biến sắc. – Được nói chuyện với tiểu thư con nhà giàu như Hiền là tui thấy vui rồi! Tui về đây! Kẻo ba Hiền lại ...
- Ba tui không sao đâu! Ba tui biết tui nói chuyện với anh mà!
- Ừ, nhưng tui không thích. Mai mốt tui cũng không muốn nói chuyện với Hiền nữa.
Nói rồi thằng Tí đứng lên đi một lướt làm con nhỏ chưng hửng. Nó thấy con nhỏ hiền ngoan, nó thương. Nhưng nghĩ đền thân phận nó như vậy nó cũng chẳng dám đèo bồng. Thân là thằng đầu đường xó chợ thì làm sao dám nghĩ nhiều. Mà nghĩ đến ba con nhỏ thì nó lại không ưa. Với nó thì tụi cảnh sát toàn là những thằng cướp ngày. Nó ghét lắm! Với lại nó cũng không muốn chén cơm của nó bị đạp đổ.
7.Má thằng Tí đang nằm trên võng đong đưa xem tuồng cải lương Phạm Công Cúc Hoa. Bà đã xem đi xem lại vở này nhiều lần rồi nhưng vẫn thấy khoái. Tự dưng một đám thanh niên ở đâu xông vô. - Bà hai, thằng Tí có nhà không?
- Không. Mà tụi bây kiếm nó mần chi? Nó đi có chút việc rồi!
- Bà biết nó đi đâu không?
- Nó đi đâu làm sao tao biết chứ? Kiếm nó có chi không?
- Kiếm nó để thanh toán chứ làm chi?
Nói rồi tụi nó đi lom lom ra cửa trông vẻ mặt thật đáng sợ. Hình như cái thằng đi sau cùng có gắn con dao ngay lưng thì phải. À mà không, thằng đi giữa cũng có. Má thằng Tí nghe tim mình thót lại. Bà bắt đầu đứng ngồi không yên nghĩ là đã có chuyện. Thằng Tí có giỏi trời thì làm sao chống được với mấy con dao kia. Khéo thằng Tí lại bị chúng nó chém như chơi. Bà cứ đi lanh quanh nghĩ mãi. Cũng không biết thằng Tí đang ở đâu? Tụi nó đi tìm thằng Tí ở đâu? Bà lạnh hết cả người. Bà chỉ còn biết cách đi cầu cứu một người. Bà vội vội vàng chạy sang ngôi nhà to đùng giữa chợ. Bà gõ cửa thình thình. Hiền chạy ra mở cửa. Nhìn thấy má thằng Tí nó vội chào hỏi.
- Ủa, bác. Bác đỡ bệnh rồi hả bác?
- Ờ, bác đỡ rồi! Có ba con ở nhà không?
- Dạ có. Để con kêu ba con ra hen!
- Ờ, kêu dùm dì đi!
- Ba ơi! Có bác hai kiếm ba nè. – Ba con Hiền nghe con gái gọi thì vội chạy ra. Nhìn thấy má thằng Tí, ông hỏi ngay.
- Có chuyện gì vậy chị Hai?
- Dạ ... chả là ....
Má thằng Tí chưa nói hết câu thì bà Tư hớt hơ hớt hải chạy sang. Bà Tư nhìn thấy má thằng Tí liền nói ngay.
- Chị hai ... thằng Tí ... thằng Tí nó chảy máu nhiều lắm! Nó ... nó ...
- Nó sao ... bà nói nhanh đi!
- Nó bị tụi bên chợ Nhỏ xách dao qua chém. Nó bị chém lúc đi có mình à! Nhiều máu lắm ...
Nghe đến đó má thằng Tí chạy một mạch theo hướng bà Tư chỉ. Ra tới nơi thì thấy thằng Tí nằm trên vũng máu, người nhiều nhát chém. Người trong chợ bu quanh nó. Có người thì thấy tội nghiệp nhưng cũng có người bĩu môi bảo đáng đời. Má thằng Tí rụng rời tay chân dạt đám người đó ra. Bà sờ soạng khắp người thằng Tí không một chút cựa quậy. Máu dính đầy tay. Bà ôm thằng Tí vào lòng mà khóc không thành tiếng. Bà cứ lầm bầm “Đã nói bao nhiêu lần rồi! Bỏ cái nghề trộm cướp, đánh nhau này đi thì mày đâu có ngày này. Giờ mày bắt bà già này đưa tiễn mày đi như vầy sao? Con ơi là con! ....”. Trong số những người đứng xung quanh có con Hiền. Nó nhìn thấy thằng Tí nằm ngay đơ trên vũng máu thì lòng buồn mông lung. Cũng chẳng biết nó buồn vì cái gì nhưng cảm thấy trong lòng mất mác một điều gì đó! Có lẽ nó thương cho một kiếp người chăng?
TuongLoan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét